Chương 3: Sơ chiến!

Ngươi thấy hết rồi? Mỹ nữ cắn hàm răng trắng, trong mắt ẩn chứa sát khí.

"Chỉ cần lộ ra, ta tự nhiên thấy hết." Thạch Nham gật đầu, sự thật đã xảy ra, phủ nhận cũng không thể thay đổi cái gì, không bằng thản nhiên thừa nhận.

Đẹp không?

"Da trắng phúng phính, vểnh cao đẫy đà, quả thật rất đẹp." Thạch Nham nghiêm túc nói, ánh mắt trong sáng, không một chút chột dạ.

"Còn muốn nhìn nữa không?"

Thân thể Mặc Nhan Ngọc run lên, tức đến tận phổi, gặp qua vô sỉ nhưng chưa thấy qua vô sỉ quang minh chính đại như vậy.

"Nếu cô nguyện ý cởi quần lại nữa ta cũng không ngại xem tiếp, ta rất vui lòng quan sát tỉ mỉ hơn." Thạch Nham tiêu sái thản nhiên cười khẽ.

Thạch Nham hiển nhiên không phải ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo. Trước khi chưa có tới đến thế giới này, sau mỗi một lần hắn vận động cực hạn đều sẽ tìm một số mỹ nữ thả lỏng. Vận động cực hạn là lạc thú lớn nhất của hắn, mà nữ nhân lại là thuốc điều hòa không thể thiếu trong cuộc sống của hắn.

Mặc Nhan Ngọc thiếu chút nữa phải nhảy dựng lên.

Tên này rốt cuộc là loại người nào chứ? Lệ quỷ hình đồng gầy trơ cả xương hỗn đản này, không biết từ địa phương nào nhảy ra, mỗi một câu đều chẳng biết xấu hổ, còn cố tình làm vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn, nếu vô sỉ cũng là một loại cảnh giới, sợ là tên này đã tu đến mức tận cùng.

Mặc Nhan Ngọc liên tục hít sâu vài lần, bộ ngực sữa ưỡn thẳng cao ngất liên tục phập phồng, kềm chế xúc động xông lên tháo Thạch Nham thành tám khối, không giận dữ cười:

"Tốt! Tốt lắm! Rất tốt!"

Thạch Nham nghe nàng nói như vậy, trong lòng vui mừng, tươi cười ái muội,

"Hóa ra ngươi thật sự không ngại. Tốt lắm, ngươi cởi đi, ta mỏi mắt mong chờ, vừa rồi thật đúng là không nhìn cẩn thận, lần này ta sẽ dụng tâm hơn."

Mặc Nhan Ngọc ngẩn người, ngay từ đầu còn không có biết rõ ý của Thạch Nham, đột nhiên phản ứng lại, vốn nàng đang chuẩn bị hỏi rõ thân phận rồi mới động thủ, rốt cuộc bây giờ kiềm chế không được, chửi ầm lên:

"Tốt cái đầu mẹ ngươi!"

Lời nói vừa ra, Mặc Nhan Ngọc hai tay đan lại, thiên thiên ngọc thủ thanh quang rực rỡ đột nhiên tách ra, một thanh quang hình bán nguyệt, như tia chớp bắn tới hướng Thạch Nham cực nhanh.

"Thanh Hồ Bán Nguyệt Trảm!"

Thanh quang hình trăng non tiến lên, dập nát tất cả bụi cây và lá chuối giữa hai người, thế đi như trường hồng, tia chớp trảm vào giữa ngực Thạch Nham.

Oành!

Thạch Nham theo tiếng bay đi, thân hình gầy trơ xương bay về sau, ngã vào một cụm lá chối.

Ngực như bị đao cắt, đau nóng rát, miệng vết thương dài nhỏ mà sâu có thể thấy được xương cốt, máu tươi đầm đìa, chỉ thêm một chút nữa là sẽ lấy đi tánh mạng hắn.

Sau một kích

"Thanh Hồ Bán Nguyệt Trảm", tất cả chướng ngại vật giữa hai người đều bị dọn sạch không còn, để lộ ra một con đường nhỏ trộn lẫn mùi cháy khét.

Mặc Nhan Ngọc vẻ mặt lạnh lùng, chậm rãi đi đến.

Thạch Nham vẻ mặt dần lạnh lùng, đau đớn ở ngực khiến hắn nhận thấy đối phương làm thật. Một kích này đã hoàn toàn khiến hắn thanh tỉnh lại.

Ở thế giới kia của hắn nếu xảy ra chuyện tương tự, nhà gái nhiều lắm mắng một hai câu lưu manh. Hơn nữa thì cũng chỉ sẽ lấy pháp luật giải quyết, tuyệt không muốn chết muốn sống.

Hắn vừa mới đến chỗ này, còn chưa thích ứng tác phong tàn khốc mạng người ở đây như rơm rạ.

Nhất là ở trong U Ám sâm lâm, bởi vì U Ám sâm lâm ở giữa các quốc gia, không bị một quốc gia nào quản thúc. Hơn hết yêu thú hoành hành, ẩn giấu các loại dược liệu hiếm quý, cường đại Võ Giả coi nơi này trở thành nơi tôi luyện, dong binh và thương đội coi nơi này trở thành thiên nhiên bảo khố.

Ở trong U Ám sâm lâm cường giả không bị ước thúc, bởi vì yêu thú và dược liệu hiếm quý mà nơi này thường xuyên diễn ra hoạt động giết người cướp của. Có đôi khi đồng bọn kết bạn cùng đến đây, thời điểm mấu chốt cũng sẽ đâm ngươi một đao, đây là một nơi điên cuồng!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!