"La đại thúc, vì sao phải đi?" Lúc tiến lên, đoản kiếm của Địch Nhã Lan dùng sức chém nhánh cây, tức giận nói:
"Tên hỗn đản kja cũng dám đùa giỡn ta và Mục tiểu thư, ta thật muốn một kiếm đâm chết hắn! Thật sự là tức chết ta rồi!"
"Hai người các ngươi nếu không xuất hiện ra, một chút chuyện cũng không có, hiện tại phiền toái đầy mình, ai..." La Hào thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:
"Đừng nói nhiều, nhanh tránh xa một chút, hy vọng có thể tránh thoát."
"La thúc, không phải chúng ta đi rồi sao, còn có phiền toái gì?" Mục Ngữ Điệp kinh ngạc.
"Đâu có như con nghĩ đơn giản như vậy."
La Hào lắc đầu, "Đám lính đánh thuê không ai là người lương thiện, tên đội trưởng kia lúc nhìn về phía ngươi, ánh mắt dâm tục vô cùng, hiển nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.
Vừa rồi lúc chúng ta rời đi, bốn tên dong binh động thủ với yêu mãng phía đối diện đều tỏ ra chẳng hề để ý, nhưng trước đó bọn họ lại đối với các ngươi biểu hiện ra cực kỳ hứng thú, điều này không hợp lý, khẳng định bọn họ biết tính khí đội trưởng kia, mới không thèm để ý.
"Mục Ngữ Điệp khuôn mặt khẽ biến,"La thúc, người hoài nghi bọn họ sẽ còn tìm tới sao?Không phải hoài nghi, mà là nhất định bọn họ sẽ tìm tới!
"La Hào trong lòng thở dài,"Bọn họ không có lập tức động thủ, là vì để ý tài liệu trên người yêu mãng, bọn họ lo lắng lúc đối phó chúng ta, sẽ có dong binh và Võ Giả khác đi ra cướp đoạt thành quả bọn họ, chờ bọn hắn thu thập hết tài liệu trên người yêu mãng, tất nhiên sẽ tìm tới.Lão Nha dong binh đoàn thanh danh không tốt, ta nghe nói bọn họ thường xuyên làm chuyện phóng hỏa giết người đánh cướp, phán đoán của La đại thúc khẳng định không sai.
"Hồ Long phụ họa nói."La thúc... Thật xin lỗi, chúng ta chỉ lo lắng người.
"Mục Ngữ Điệp buồn bã nói."Ta hiểu.
"La Hào tiếp một câu, thân hình ở trong rừng lướt đi rất nhanh, phút chốc dừng lại chậm rãi buông tay đặt Mục Ngữ Điệp xuống. Thạch Nham cũng thuận thế ngừng lại, nhíu mày nói:"Sao thế? Đã đuổi đến đây sao?
"Tán dương liếc mắt nhìn Thạch Nham, La Hào gật đầu vẻ mặt ngưng trọng nói:"Chắc là bọn họ đến đây.La đại thúc, làm sao bây giờ?
"Hồ Long hừ lạnh một tiếng, phẫn nộ quát:"Khinh người quá đáng, chúng ta liều mạng với chúng!
"La Hào mi thô nhíu chặt, rất nhanh suy nghĩ một lát, đột nhiên nói:"Địch Nhã Lan, ngươi mang Tiểu Điệp đi trước, dọc đường lưu lại tín hiệu của chúng ta.
Tiểu huynh đệ, ngươi cùng đi với các nàng, chú ý hơn chút tốt nhất lựa chọn khu vực hiếm thấy dấu chân mà đi, luôn luôn chú ý không được xâm nhập lãnh địa yêu thú cấp cao.Các ngươi thì sao?
"Thạch Nham bình tĩnh hỏi."Ba người chúng ta lưu lại, không có Tiểu Điệp chúng ta có thể phân tán ra đánh lén bọn họ, chỉ cần bám trụ bọn họ trong chốc lát, chúng ta sẽ bắt kịp. Tên đó không thấy mỹ nữ, sẽ không liều chết với chết ta, chắc là rất nhanh sẽ bỏ cuộc.
"La Hào rất nhanh nói."Hiểu rồi.
"Thạch Nham gật đầu, thản nhiên cười:"Đại thúc yên tâm, hai vị mỹ nữ này ở chỗ nào, ta liền ở chỗ đó.Đi thôi!"
La Hào khẽ quát một tiếng.
Địch Nhã Lan muốn lưu lại chiến đấu, nhưng dưới ánh mắt của La Hào vẫn phải thỏa hiệp.
Nàng oán hận dậm chân một cái, đột nhiên ngồi xuống cõng lên Mục Ngữ Điệp, không hề vô nghĩa nhắm thẳng rừng cây dày đặc nhất phía trước chạy đi.
Thạch Nham do dự một chút, từ trong túi trên lưng lấy ra một gói giấy nhỏ, cố gắng nhét vào trong tay La Hào, nói:
"Đây là ta trong lúc vô ý có được một loại độc dược phấn, là 'Thất xà tiên', từ nọc độc bảy con độc xà luyện chế mà thành. Cách dùng rất đơn giản, bôi dược phấn lên binh khí, chỉ cần vạch một vết thương nhỏ trên người đối phương, có thể nhìn thấy một giọt máu là được..."
Không đợi La Hào nói chuyện, Thạch Nham cười hắc hắc, nhằm phương hướng Địch Nhã Lan rời khỏi đuổi theo.
"La đại thúc, cách làm thật độc ác a? Võ Giả có tôn nghiêm của Võ Giả, dụng độc dược đối phó người khác, như vậy thật không quang minh lỗi lạc." Triệu Hâm cau mày, chán ghét nhìn độc dược phấn trên tay La Hào, nhỏ giọng nói thầm:
"Tiểu tử kia lai lịch không rõ, trên người giấu đều là một ít thứ nham hiểm ngoan độc, hắn và Mục tiểu thư ở một chỗ, thật không thể khiến cho người ta yên tâm."
"Triệu Hâm, ở trong này, không cần nhiều quy củ thối như vậy. Lúc trước nếu không có Thực Cốt phấn của hắn, chúng ta đã thành thi cốt, ngươi cũng không có cơ hội ở chỗ này nói chuyện gì quang minh lỗi lạc."
La Hào quát lớn một câu, cau mày, lại nói: "Dược phấn này các ngươi đều giữ một chút, nhưng mà tạm thời không cần dùng, để tránh chọc giận những người đó, thật sự đến tình thế không thể vãn hồi, vậy không cần do dự, lập tức bôi lên binh khí, chỉ có sống sót thì hai người các ngươi mới có thể tiếp tục đến trước mặt Tiểu Điệp chỉ trích kia tiểu tử ti bỉ, hiểu không?Đã hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!