Trong Bàn Thạch Điện, Thạch gia, Thiên Vẫn thành, Thương Minh.
Dương Hải hình thể có hơi chút béo, ngồi ngay ngắn trên phiến đá, híp đôi mắt nhỏ, lật từng trang bảng ghi chép, báo cáo tình huống khai thác khu mỏ mấy tháng gần đây cho Thạch Kiên gia chủ Thạch gia.
Thạch Kiên đã bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần quắc thước, tóc đen đầu đầy, thân là đứng đầu một nhà Thạch gia, trên người hắn chỉ mặc một kiện vải thô như áo tang dùng để luyện công, ngồi ở bên trên một tảng đá màu xám nâu rất có khí thế, biểu tình trầm ổn, trong mắt tinh quang nội liễm, nghiêm túc nghe Dương Hải nói.
Đợi cho Dương Hải nói rõ từng tình huống, Thạch Kiên mới nhíu mày, nói:
"Hải nhi, gần đây khai thác khu mỏ khoáng thạch, so với mấy tháng trước ít hơn hai thành, đã xảy ra chuyện gì?"
"Bởi vì Mặc gia và Lăng gia."
Dương Hải thở dài một hơi,
"Thợ mỏ thông thạo, bị hai nhà này ra giá cả lấy đi không ít, chúng ta nhân công không đủ. Gần đây chúng ta và hai nhà này ám đấu, chịu không ít thiệt thòi, những thợ mỏ đó sợ chúng ta đấu không lại hai nhà kia, hơn nữa hai nhà kia ra giá cao, bọn họ liền qua đó."
Hừ! Thạch Kiên quát lạnh một tiếng, "Hai nhà này hiển nhiên là cố ý nhằm vào chúng ta, từ sau khi định hôn sự của hai tên tiểu bối Mặc Nhan Ngọc và Lăng Thiếu Phong kia, hai nhà này đã qua lại càng ngày càng mật thiết, gần đây chúng ta và Mặc gia đang ám đấu, Lăng gia cũng có phái người tham gia, khẳng định bọn họ thầm đạt thành ký kết, bằng không Mặc gia đấu không lại chúng ta.Gia chủ, chúng ta phải phản kích sao?Dương Hải hỏi.Không cần lo lắng, ta đã lên kế hoạch.
"Thạch Kiên bình thản, dừng một chút, đột nhiên nhíu mày hỏi:"Tiểu hỗn đản Thạch Nham kia còn chưa trở về sao?Không, con đang muốn nói chuyện này với ngài.Dương Hải cười khổ,Lúc tiểu tử kia đi, nói sẽ đi U Ám sâm lâm, bây giờ đã gần một năm, hắn còn chưa trở về. Hai ngày trước con nhận được tin tức, nói Mặc Triều Ca và Mặc Nhan Ngọc đều ở U Ám sâm lâm, ngài nói tiểu tử kia có thể xảy ra chuyện gì không?
Lúc hắn đi, bên người cũng không có mang hộ vệ gia tộc lợi hại nào, Tình Nhi đi sớm, con chỉ có một đứa nhỏ, con sợ...
"Thạch Kiên nhướng mày, trầm mặc nửa ngày, mới thở dài nói:"Tiểu tử này, vừa ra sinh đã không có 'Thạch Hóa Võ Hồn' của Thạch gia ta, từ nhỏ lại không thích võ đạo, cả ngày nghiên cứu mấy thứ kỳ lạ cổ quái lại còn thích chạy loạn, thật sự là làm cho người ta lo lắng a.Gia chủ, là huyết thống ta không tốt, nếu ta có được 'Võ Hồn', Tình nhi se duyên với ta sinh ra đứa nhỏ sẽ không như thế.
"Dương Hải xấu hổ nói."Đây đều là thiên ý.
"Thạch Kiên lắc đầu, nói:"Hải nhi, ngươi là ta từ trong biển sâu vô tận nhặt được, tuy rằng ngươi không phải ta thân sinh, nhưng ta vẫn coi ngươi trở thành con thân sinh, bằng không ta cũng sẽ không gả Tình nhi cho ngươi.
Không sai, ngươi không có Võ Hồn, lại cũng không có khổ tu võ đạo, nhưng Thạch gia bày mưu nghĩ kế, còn có quản lý khu mỏ này, không thể thiếu ngươi?
Không có ngươi, Thạch Kiên tuyệt đối không tụ tập được nhiều tài phú như vậy, tuy rằng ngươi không thiện võ đạo, nhưng cống hiến của ngươi đối với Thạch gia, không thể ít hơn so với bất cứ kẻ nào!Nhưng hiện tại, một Võ Giả đỉnh cấp trân quý hơn tài phú nhiều.
"Dương Hải tự giễu cười cười,"Lúc trước nếu con có được 'Võ Hồn', nếu con cũng khổ tu võ đạo, nếu Nham nhi kế thừa 'Thạch Hóa Võ Hồn' của mẫu thân nó, nói không chừng hắn cũng sẽ tu luyện, nhưng 'Võ Hồn' vì sao sẽ là trời sinh đã định chứ, ài...
"Thạch Kiên gật đầu, thở dài một tiếng, nói:"Không sai, hiện tại một Võ Giả đỉnh cấp, quả thực trân quý hơn tài phú rất nhiều, đây đúng là sự thật.Gia chủ, người nói tiểu tử kia có thể xảy ra chuyện gì hay không?
"Dương Hải vẫn không yên lòng chuyện này."Chắc là sẽ không có chuyện gì.
"Thạch Kiên suy nghĩ một chút, nói:"Tiểu tử kia là vì không thích võ đạo, cho nên Mặc gia vốn không có chú ý đến hắn, bất luận là Mặc Triều Ca hay là Mặc Nhan Ngọc nào đó, chắc đều không có gặp qua tiểu tử kia.
Không biết, cũng không cần nói nhắm vào.Nhưng ta vẫn cảm thấy không ổn, đáng lý nó đã sớm trở lại.Ừm, ta sẽ bảo người đóng giữ Tịch Mịch trấn bên kia lưu ý một chút, Tịch Mịch trấn tiếp giáp U Ám sâm lâm, chỉ cần tiểu tử kia vừa xuất hiện, sẽ có tin tức truyền tới, ngươi yên tâm đi.Đa tạ gia chủ.Cảm tạ cái gì? Tiểu tử kia là con ngươi, chẳng lẽ không phải cháu ta sao?
"Thạch Kiên trừng mắt, quát:"Nói cho ngươi bao nhiêu lần, không cần xưng hô ta là gia chủ, ta là nghĩa phụ ngươi, cũng là nhạc phụ ngươi, ngươi xưng hô cái gì đều có thể, chỉ đừng kêu gia chủ.Nghĩa phụ, Hải nhi nhớ rõ.Ừm."
...
U Ám sâm lâm, màn đêm yên tĩnh.
Trên mặt cỏ một chỗ hẻo lánh, La Hào như núi cao đứng thẳng, trường trọng lực gấp năm lấy hắn làm trung tâm phóng ra, áp lực nặng nề khiến cho người ta hô hấp đều thấy khó khăn.
Cả người Thạch Nham mồ hôi đầm đìa, vòng quanh La Hào vừa búng vừa nhảy, thân thể thoải mái làm ra động tác di chuyển vật lộn, gân xanh trên mặt kéo căng, giống như con rắn nhỏ ở trên cổ run run.
Trong bụi cỏ, Mục Ngữ Điệp cắn cọng cỏ xanh, vụng trộm nhìn đến đó.
"Ngươi đoán, hôm nay tiểu tử này có thể kiên trì bao lâu?" Địch Nhã Lan lặng lẽ đến gần, đôi mông rất tròn đặt xuống, ngồi sóng vai với Mục Ngữ Điệp, nhỏ giọng hỏi.
"Nhiệm vụ hôm nay của ngươi hoàn thành sao?"
Mục Ngữ Điệp cười khẽ một tiếng, cũng không có trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!