"La đại thúc, có người theo dõi chúng ta." Người cầm đầu ba tên dong binh, sắc mặt bỗng trầm xuống, giọng căm hận nói:
"Chắc chắn là một tên thám tử 'Ám Minh' rời đi trước đó!"
Tên dong binh vẻ mặt anh khí, khoảnh chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thân cao khoảng một mét tám mươi lăm, dáng người cường tráng, cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, tinh thần phấn chấn khuôn mặt rạng rỡ, thường xuyên trong trạng thái cảnh giác, vừa nhìn liền biết là người lão luyện.
"Hắn không phải người 'Ám Minh', chỉ là một tên tiểu tử hỗn đản sắc đảm bạo thiên thôi, không cần để ý hắn." La Hào lắc lắc đầu, nhíu mày nói:
"Chúng ta nhanh hơn một chút, bỏ xa hắn là được."
Triệu Hâm sắc mặt trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói:
"Hắn chẳng lẽ lại có mơ ước với Mục tiểu thư sao? Muốn ta lưu lại xử lý hắn không?" Lúc nói chuyện, hắn liếc nhìn quan tâm Mục Ngữ Điệp được La Hào dìu đi.
"Không cần gây thêm rắc rối."
La Hào lại lắc đầu, chợt nhẹ giọng hỏi:
"Tiểu Điệp, chịu nổi chứ? Nếu được chúng ta nhanh hơn một chút?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Mục Ngữ Điệp đã tái nhợt, cái trán trắng noãn như tuyết cũng đổ mồ hôi, lại khẽ cười nói:
"Được, chúng ta nhanh lên, sớm bỏ người nọ qua một bên cũng tốt, bằng không hắn sẽ bị sứ giả 'Ám Minh' thuận tay giết chết."
La Hào trong lòng thở dài, có chút không đành lòng, lại nghe theo vuốt cằm gật đầu,
"Tiểu Điệp, ngươi không được động một tý Tinh Nguyên nào, hết thảy đã có ta."
Nói xong, La Hào cầm lấy vai Mục Ngữ Điệp, giống như vặt một cọng lông chim, nhẹ nhàng thoải mái ở trong rừng nhảy lên, lúc rơi xuống đất, thân thể cường tráng của hắn đột nhiên chậm lại, dưới chân thậm chí không có truyền ra một tiếng tiếng bước chân, hiển nhiên hắn nắm giữ Tinh Nguyên đến mức cực kỳ tuyệt diệu.....
Thạch Nham cắn răng, hô hấp dần nặng nề.
Dục vọng thị huyết vẫn đang tra tấn hắn, thân thể bị Tạp Lỗ đả thương nặng đau như bị cắn xé, bởi vì thi triển Bạo Tẩu nên Tinh Nguyên hắn tiêu hao rất lớn, trong thời gian ngắn khó để khôi phục.
Loại tình trạng này, nếu hắn gặp phải Mặc Nhan Ngọc chỉ có đường chết, vì vậy hắn phải nhanh chóng ổn định dị trạng của thân thể.
Mà tiếng đàn của cô gái, chính là hy vọng của hắn!
Mặc kệ cô gái kia có chán ghét hắn hay không, Thạch Nham đều cảm thấy mình không còn lựa chọn nào, cho dù là mặt dày mày dạn, cũng vẫn phải đi theo nàng, chỉ cầu nàng có thể đánh đàn diễn tấu một khúc nữa.
Mạnh mẽ áp chế dục vọng giết chóc lúc càng mãnh liệt, vận chuyển Tinh Nguyên không còn nhiều lắm tới hai chân, Thạch Nham sắc mặt âm trầm, lấy tốc độ nhanh nhất của hắn đuổi kịp năm người kia.
Khi hắn tập trung chú ý hơn bao giờ hết, khi trong lòng chỉ có ý niệm theo sát đám người đó, hắn bỗng nhiên cảm thấy cước bộ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.....
"La đại thúc, người nọ thật sự chỉ có cảnh giới Hậu Thiên sao?" Triệu Hâm đang lướt đi cực nhanh vẻ mặt kinh ngạc nói.
La Hào trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, theo đạo lý Võ Giả cảnh giới Hậu Thiên, chắc chắn không theo kịp tốc độ bọn họ mới đúng, tuy rằng khoảng cách Thạch Nham với bọn họ dần dần kéo xa ra nhưng hắn lại rất dẻo dai, vẫn đi theo đến cùng, điều này làm cho La Hào cũng có chút không đoán được, âm thầm hoài nghi vừa rồi có thể mình nhìn nhầm hay không.
"La thúc, ta còn chịu đựng được, ngươi còn có thể mau hơn tý nữa." Mục Ngữ Điệp chịu đựng đau đớn, đổ mồ hôi ướt đẫm nói.
"Không được! Không thể mau nữa!" La Hào kiên quyết không đồng ý, nhíu mày trầm giọng nói:
"Chúng ta không để ý hắn, hắn muốn tìm cái chết, vậy cũng chẳng thể trách chúng ta."
Ngao!
Nhưng vào lúc này, từ phía sau bọn họ truyền đến một tiếng mãnh thú thị huyết rít gào, từ thanh âm mà thấy hiển nhiên đến từ chính Thạch Nham, nhưng tiếng gầm gừ kia cũng không giống nhân loại, hung sát chi khí tràn đầy điên cuồng giết chóc, nghe thấy khiến cho lòng người run rẩy.
"Người này rốt cuộc có phải người không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!