La Sùng Huân lắc đầu, trong mắt thoáng hiện vẻ giận dữ. Y thầm nghĩ,
"Tên Quách Tuân này thật không biết điều."
Lúc này, từ phía trong cung có một thái giám vội vàng chạy tới hỏi:
- Cung Phụng, Thái Hậu thúc giục hỏi, Quách Tuân khi nào mới tới?
La Sùng Huân cất giọng the thé đáp:
- Gấp cái gì, không phải là tới rồi sao?
Tiếp đó y uốn éo cái mông đi trước dẫn đường. Khi vào đến cung Trường Xuân, La Sùng Huân bước tới phòng chính, quỳ xuống trước rèm châu, kính cẩn nói:
- Khởi bẩm Thái Hậu, tiểu nhân đã đưa Quách Tuân đến.
Quách Tuân quỳ một gối trên mặt đất nói:
- Thần, Điện tiền chỉ huy sứ Quách Tuân, khấu kiến Thái Hậu.
- Đứng lên đi.
Giọng nói sau rèm có chút khàn khàn nhưng vẫn lộ vẻ uy nghiêm.
Quách Tuân chậm rãi đứng dậy, cũng không hỏi tiếp nữa. Dẫu sao đã đến đây rồi, Thái Hậu cuối cùng cũng phải nói ra dụng ý. Ở sau rèm, Lưu Thái hậu trầm mặc một lát mới nhẹ giọng nói:
- Quách Tuân, từ lúc tiên đế băng hà đến nay, ta rất ít khi gặp ngươi. Mấy năm qua, ngươi bận rộn ngược xuôi, tận lực vì nước, đã khổ cực nhiều.
Quách Tuân trả lời:
- Đây là bổn phận của thần.
Thái Hậu tất bật với chính sự mới vất vả thật sự.
Lưu Thái hậu đột nhiên thở dài:
- Ta đúng là mệt mỏi, nhưng Thiên tử vẫn còn chưa hiểu chuyện. Than ôi!
Quách Tuân nghĩ không thấu tâm tư của Lưu Thái hậu, dè dặt nói:
- Nhưng dù sao Thiên tử cũng đã có thể xử lý chính sự, Thái Hậu nếu muốn để cho Hoàng thượng tôi luyện, thì bây giờ là đúng lúc.
Lưu Thái hậu trầm mặc hồi lâu rồi nói tiếp:
- Cốc Tư La phái thủ hạ đến Biện Kinh, y tên là Bất Không.
Nghe vậy, Quách Tuân thầm nghĩ:
"Tên Phiên tăng vừa mới gặp trên đường quả nhiên là Bất Không! Thái Hậu rốt cuộc vẫn không chịu bàn đến việc trao trả triều chính cho Thiên tử."
Lưu thái hậu lại nói:
- Hiện nay Tây Bình vương Triệu Đức Minh đã tới lúc xế chiều. Song Triệu Nguyên Hạo dã tâm bừng bừng. Y gần đây làm không ít chuyện lớn, đã trở thành tai họa ngầm của triều đình.
Nhưng thời gian trước, Triệu Nguyên Hạo khai chiến với Thổ Phiên, giằng co không nổi với Cốc Tư La...
Quách Tuân biết Tây Bình vương Triệu Đức Minh, hơn nữa còn nghe qua con của y là Triệu Nguyên Hạo. Lúc nghe đến ba chữ Triệu Nguyên Hạo, Quách Tuân thốt nhiên trở nên nghiêm nghị nói:
- Khi Tào Vĩ tướng quân còn tại thế đã có nói dã tâm của Nguyên Hạo rất lớn. Bây giờ Nguyên Hạo đánh nhau với Cốc Tư La chính là việc may của Đại Tống ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!