Trình Lâm biết lão già này họ Triệu, khi Bát Vương gia vừa sinh ra thì lão là quản gia của Vương phủ. Trình Lâm là người cẩn trọng nên không muốn đắc tội với bất cứ ai.
Triệu quản gia ho khan vài tiếng, cất giọng khàn khàn nói:
- Mấy ngày ngay Vương gia thấy không thoải mái.
Trình Lâm không hiểu cho lắm, Bàng Tịch thì yên lặng theo dõi diễn biến. Tất cả mọi người đang nghĩ, hóa ra người đã già rồi, nhất định sẽ hồ đồ. Vương gia không thoải mái cũng không đến nỗi tới phủ Khai Phong xem bệnh chứ?
Trình Lâm đành phải nói:
- Vậy Vương gia... cần phải...
Vốn định đề nghị Triệu Nguyên Nghiễm nghỉ ngơi, nhưng lại cảm thấy hai chữ cần phải đường đột quá mức, hắn chỉ là Phủ Doãn thì có tư cách gì nói với Vương gia những lời này? Trán liền chảy mồ hôi, cho dù là thẩm án thì Trình Lâm cũng không tốn sức đến thế.
Bàng Tịch ở bên cạnh vội nói:
- Thế không biết phủ đã mời thái y hay chưa? Nếu Vương gia không thoải mái, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
Trình Lâm hùa theo:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Triệu quản gia thở dài:
- Trình Phủ Doãn, ông cũng biết, những năm gần đây, Vương gia bị một loại quái bệnh, lúc thì minh mẫn, lúc thì hồ đồ.
Trình Lâm nhíu mày, chỉ A một tiếng.
Loại chuyện như vậy, hắn không dám hỏi tiếp. Triệu quản gia mở miệng không cố kỵ, nhưng mỗi một câu nói của mình, Trình Lâm đều phải uốn lưỡi bảy lần trước khi cất tiếng.
Hóa ra đúng là Triệu Nguyên Nghiễm có bệnh, là bệnh điên! Từ lúc Triệu Trinh đăng cơ, rồi Lưu thái hậu buông rèm chấp chính, Triệu Nguyên Nghiễm trở nên có chút không bình thường. Ông ta ru rú trong nhà, cả năm hiếm khi ra khỏi Vương phủ.
Có lời đồn rằng, Bát Vương gia e sợ Thái Hậu nghi kỵ cho nên không dám ra khỏi cửa. Chẳng bao lâu sau, tính tình của Triệu Nguyên Nghiễm lúc thì cáu kỉnh, lúc thì an tĩnh. Có thể ông ta vừa mới cùng ngươi nói cười vui vẻ, nhưng chớp mắt sau liền gọi gia đinh đánh ngươi tám mươi trượng.
Ông ta là Vương gia, hơn nữa còn giống một nửa tên điên, vì vậy tất cả mọi người đều kính trọng nhưng không dám gần. Trình Lâm cũng không ngoại lệ. Lúc này, trông Bát Vương gia rất bình lặng, nhưng người hiểu rõ tính khí của Bát Vương gia đều hiểu đây có lẽ chỉ là chút bình an trước cơn bão tố.
Vì Địch Thanh đang quỳ nên vừa khéo có thể nhìn thấy gương mặt cúi xuống của Bát Vương gia. Hắn cũng có chút mơ hồ, thậm chí bắt đầu hoài nghi câu nói mới vừa nghe được là ảo giác. Nhưng vào lúc này, Bát Vương gia đột nhiên nháy mắt mấy cái với Địch Thanh, sau đó lại cúi đầu xuống.
Địch Thanh nghệch mặt ra, không dám khẳng định đó có phải là Bát Vương gia đang chào hỏi với hắn hay không. Hắn có chút tự giễu, Bát Vương gia thế nào lại đi chào hỏi hắn chứ?
Triệu quản gia trầm mặc một lúc lâu, rồi nói tiếp:
- Lúc Vương gia hồ đồ, thỉnh thoảng sẽ ra khỏi phủ. Nhưng bởi tính cách ông ta hòa nhã nên chưa bao giờ gây hấn với người bên ngoài. Thật không nghĩ đến lại có người dám hỗn láo với Vương gia.
Mọi người đều nghĩ, không biết người nào ăn phải mật báo, dám láo xược với Triệu Nguyên Nghiễm? Nhưng việc đó có quan hệ gì với bản án này nhỉ? Lão già này chạy đến nơi đây phàn nàn, đúng là quá hồ đồ rồi!
Nếu không phải người nói chuyện là quản gia của Bát Vương gia, chỉ sợ đã sớm bị đánh đuổi ra khỏi Nha môn của phủ Khai Phong.
Trình Lâm cau mày hỏi:
- Ai dám vô lễ với Vương gia?
Triệu quản gia không trả lời câu hỏi của Trình Lâm, tự biên tự diễn nói tiếp:
- Người này chẳng những vô lễ với Vương gia, còn dám kêu người đánh Vương gia. Đầu của Vương gia bị đánh đến nỗi chảy cả máu.
Mọi người đều kinh hãi, Mã Quý Lương bên cạnh cười lạnh nói:
- Xem ra phủ Khai Phong loạn thật rồi, có người dám đánh Vương gia, thật sự coi trời bằng vung? Trước là có Địch Thanh gây rối, sau lại có người đánh Vương gia, không coi hoàng thân quốc ra cái gì cả. Trình Phủ Doãn, ngươi quản lý phủ Khai Phong rất tốt đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!