Chương 35: Quan ti (2)

Cơn giận dữ của Mã Trung Lập không cách nào phát tiết, hắn liền ra lệnh:

- Bắt không được Địch Thanh thì đánh chết tên điên đó cho ta.

Lúc này, dân chúng vây xem càng lúc càng đông, nhưng nhìn thấy cảnh này, không ai dám tới gần. Họ lại không nỡ bỏ qua tràng náo nhiệt này nên đều đứng ở xa xa, liên tục chỉ trỏ.

Vì đám gia đinh không dám đuổi theo Địch Thanh nên ào ào chạy đến vây tên điên lại. Nhưng một gậy vừa đánh vào đầu gã, tên điên kia đã đau quá, gào lên:

- Ai dám đánh bổn vương gia?

Tên điên tự xưng là Vương gia, rõ ràng là đầu óc không bình thường, mọi người nghe vậy cười vang.

Mã Trung Lập vốn đang tức giận, lúc này cũng cười to nói:

- Đánh hay lắm, đánh hay lắm! Đánh tiếp đi, bổn công tử sẽ có thưởng!

Địch Thanh vốn đã chạy xa, thấy thế liền dừng lại. Thấy một tên gia đinh giơ côn định đánh lên đầu gã điên, hắn vội vàng hét lớn:

- Đừng đánh người vô tội!

Lập tức phóng mạnh côn gỗ trong tay ra, côn bay vun vút trúng vào cổ tên gia đinh kia. Chỉ nghe tên gia đinh kia kêu thảm một tiếng, cổ suýt nữa bị đánh gãy.

Địch Thanh đột nhiên xông về, quát:

- Các ngươi còn có chút lương tâm nào không đấy?

Đám gia đinh thấy hắn uy mãnh như hổ, không ai dám ngăn cản, nhốn nháo tránh ra. Địch Thanh lách mình đi tới đứng trước người tên điên, rồi ngửa mặt lên trời cười nói:

- Được!

Được! Được! Nếu các ngươi muốn đánh, hôm nay ta sẽ đánh với các ngươi một trận sảng khoái. Mã Trung Lập, ngươi có giỏi thì tới đây đánh nhau với ta!

Mọi người thấy Địch Thanh đột nhiên phẫn nộ, đều run như cầy sấy. Mã Trung Lập nắm chặt hai tay, quát lên trách móc:

- Một đám ngu xuẩn!

Nhiều người như vậy mà còn sợ một thằng nhãi sao? Các ngươi không ra tay, trở về ta sẽ đánh chết các ngươi!

Đám gia đinh thấy chủ tức giận, cố lấy dũng khí tiến lên. Sau một tiếng quát lớn không biết của ai, bọn chúng liền vung gậy đánh tới. Địch Thanh sớm đã đẩy gã điên ra, chân gạt ngang ngáng ngã một tên, vung tay đấm một quyền cực mạnh vào mặt tên thứ hai.

Ngay lúc người này hét lên đau đớn, Địch Thanh cũng cảm thấy choáng váng, ngay cả đứng cũng không vững. Thì ra do xuất quyền quá mạnh, trong đầu lại đau đớn cùng cực.

Một gia đinh nhìn thấy sơ hở, thừa cơ đập một gậy vào lưng Địch Thanh. Địch Thanh còn đang lảo đảo thì bị hai tên khác chèn chân ngăn cản, hắn vấp vào té rầm xuống mặt đất.

Lúc này, lập tức có gia đinh phi thân lao tới, đè lên người Địch Thanh, những người còn lại túm tay túm chân, trong chớp mắt đã ép chặt Địch Thanh lại.

Đầu óc Địch Thanh đau nhức kịch liệt, mặc dù liều mình giãy dụa nhưng làm sao thoát được nhiều người như vậy?

Mã Trung Lập thấy đám gia đinh đã khống chế được Địch Thanh thì cười to, đi tới nói:

- Hừ! Thằng nhãi như ngươi mà cũng dám tranh giành nữ nhân với lão tử. Đây là kết cuộc của ngươi!

Hắn nói xong thì vung gậy đánh vào đỉnh đầu của Địch Thanh!

Máu tươi từ búi tóc của Địch Thanh chảy ra đầm đìa nhưng hắn chả thèm cầu xin, chỉ cắn răng trừng mắt nhìn Mã Trung Lập, nói:

- Ngươi tốt nhất nên đánh chết ta!

Mã Trung Lập nhìn thấy hai tròng mắt của Địch Thanh như muốn phun hỏa, trong lòng run lên, nhưng ở trước mặt đông người làm sao hắn lại chịu tỏ ra yếu kém. Hắn tỏ vẻ khinh miệt nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!