Chương 30: Diệu ca (3)

Y mặc dù như đang giảng giải nhưng trong lời nói lại mang ý mỉa mai. Địch Thanh ngượng ngùng quay lại, nghe được người kia khẽ nói với bạn:

- Sao không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem mình là cái thá gì, vậy mà cũng muốn xem Trương Diệu Ca ca múa à?

Địch Thanh nghe được thì âm thầm cười lạnh.

Hắn căn bản không có ý muốn gặp Trương Diệu Ca, nhưng thương nhân kia khinh miệt hắn như vậy, làm kích thích lòng tự tôn của hắn. Sau khi quay lại chỗ ngồi, Thượng Thánh nóng lòng hỏi:

- Các hạ, sao rồi?

Địch Thanh nói:

- Muốn gặp Trương Diệu Ca thì phải có thẻ số gì đó. Mười lượng bạc một cái.

Người trung niên mập thấy thế chế nhạo nói:

- Hóa ra ngươi chỉ biết khoác lác, rốt cuộc chả biết gì. Cái thẻ số ấy hả, thực ra chúng ta cũng có.

Lão chìa tay đưa ra hai thẻ số bằng trúc đặt ở trên bàn, nhưng theo yêu cầu trên thẻ số mà đợi chờ Trương Diệu Ca thì đến lập thu may ra mới gặp được.

Thượng Thánh thấy Địch Thanh nhíu mày không nói, không khỏi thất vọng nói:

- Cái này... ai...

Gã thở dài, hoàn toàn thất vọng.

Địch Thanh đột nhiên cười nói:

- Muốn gặp Trương Diệu Ca không khó lắm, nhưng mà các ngươi phải phối hợp với hành động của ta.

Thượng Thánh nghe vậy hứng thú lại nổi lên, vui vẻ nói:

- Mọi thứ nghe theo ngươi.

Địch Thanh nhìn xung quanh, thấy có tỳ nữ tới châm trà, nhỏ giọng nói:

- Đi gọi tú bà của ngươi tới đây.

Tỳ nữ khinh thường nói:

- Má má há có thể nói gặp là gặp sao?

Địch Thanh thầm nghĩ Trúc Ca lâu này quả thật còn muốn phô trương hơn cả hoàng cung, chỉ có một ca nữ đứng đầu bảng mà còn khó gặp hơn cả Hoàng thượng, tú bà này xem ra chẳng kém gì Thái hậu. Mình dẫu sao cũng là cấm quân, vậy mà bị những người này xem thường?

Sắc mặt trầm xuống, Địch Thanh thò tay mở rộng vạt áo, lộ ra bên trong một tấm lệnh bài, nói:

- Công gia phá án, ngươi biết làm như thế nào rồi chứ.

Hắn nhanh nhẹn che cái lệnh bài lại, thật ra cái đó chỉ là tấm yêu bài (thẻ bài đeo ngay eo) bình thường của cấm quân.

Tỳ nữ rốt cuộc có chút sợ hãi, nhanh chóng đi vào sau lâu. Không bao lâu, một thiếu phụ trang điểm lòe loẹt đi tới, ngồi ở phía trước Địch Thanh, õng ẹo cười nói:

- Ai ôi, vị tiểu ca này có gì chỉ giáo sao?

Thiếu phụ này cũng đã có tuổi rồi nhưng vẫn còn bộ dáng thướt tha, ánh mắt lướt qua trên mặt Địch Thanh, rơi vào trên người Thượng Thánh và lão mập, bỗng có chút giật mình. Mượn thời gian bưng trà, bà lại nhìn xuống bàn chân mỗi người đánh giá, lông mày khẽ cau.

Dù cho bà hiểu biết sâu rộng, trong lúc nhất thời cũng không hiểu ba người này rốt cuộc là ai.

Thiếu phụ này tên là Phượng Sơ Ảnh, cũng tiếp xúc với không ít quan to tướng lớn. Nàng vừa thấy trên mặt Địch Thanh xăm chữ thì đã biết người này là cấm quân, chắc chắn là cái loại quan quân cấp thấp, nhưng cái thứ người thô kệch như hắn tại sao lại cầm một nhánh hoa mẫu đơn?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!