Chương 29: Diệu ca (2)

Địch Thanh khó hiểu hỏi:

- Ta gọi ngươi là huynh đài, có gì không ổn sao?

Người thanh niên cười ha hả, rất vui vẻ nói:

- Thú vị, thú vị! Lại có người gọi ta là huynh đài? Tốt lắm, tốt lắm! Ta biết ngươi, ngươi chắc chắn là tên cấm quân lần trước ở bên ngoài Tây Hoa môn, ngươi tên là gì vậy?

Địch Thanh nghệch mặt ra, không hiểu thú vị cái nỗi gì, ngờ vực trả lời:

- Tại hạ Địch Thanh! Không biết cao danh quý tánh của công tử là gì?

Người thanh niên do dự một chút mới nói:

- Ta họ ... Thượng, tên chỉ có một chữ Thánh, ngươi gọi ta là Thánh công tử được rồi. Địch Thanh, ta muốn nhờ ngươi giúp một việc.

Địch Thanh thấy gã nói năng ngay thẳng, cũng vui vẻ đáp:

- Công tử cứ nói, nếu ta có thể giúp được, sẽ cố gắng hết sức.

Người mập trắng kia thấy công tử mình vậy mà lại có thể nói chuyện vui vẻ cùng với Địch Thanh, không khỏi mở to mắt, kinh ngạc cứ như thể lão trông thấy quỷ vậy. Địch Thanh nhìn vẻ mặt kì quái của người mập mạp kia, nhưng hắn không hơi đâu mà nghĩ nhiều.

Thượng công tử đột nhiên đỏ mặt xuống, nhăn nhó nói:

- Thật ra ... Ta muốn ... Ta muốn...

Hắn nghĩ nửa ngày nhưng vẫn không diễn đạt được điều muốn nói. Địch Thanh thấy thế, ngạc nhiên hỏi:

- Cho dù ngươi muốn cướp của giết người, cũng không cần phải khó xử như vậy chứ?

Thượng Thánh lại càng hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Địch Thanh hỏi:

- Ngươi đã từng giết người rồi sao?

Thấy Địch Thanh gật đầu, Thượng Thánh vội lui về phía sau hai bước, ánh mắtđầy cảnh giác, hỏi:

- Ngươi giết ai vậy?

Địch Thanh thở dài nói:

- Ta cũng không biết hắn là ai, nhưng mà người nào cũng gọi hắn là Tăng Trưởng Thiên Vương...

Thượng Thánh đột nhiên giật mình la to:

- Ngươi là Địch Thanh? Ngươi là thuộc hạ của Quách Tuân? Ta nhớ ra rồi!

Địch Thanh rất ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi:

- Ngươi biết Quách đại ca sao?

Thượng Thánh hình như cảm thấy mình lỡ lời, úp úp mở mở nói:

- Thực không dám giấu giếm, ta cũng biết được một số người trong triều. Năm đó Quách Tuân nỗ lực xông pha thung lũng Phi Long, chuyện đánh Phật Di Lặc trọng thương, triều đình rất xôn xao, do đó ta cũng biết được. Hèn gì ta cảm thấy tên ngươi quen thế, thì ra ngươi là người Quách Tuân tiến cử.

Quách Tuân rất tốt, ta rất thích. Người Quách Tuân tiến cử, ta càng thích.

Gã lúc thì ngại ngùng, lúc thì tùy tiện. Địch Thanh cảm thấy tính tình của người này thật quái dị, nhớ tới mình còn có việc phải làm, liền hỏi:

- Đúng rồi, rốt cuộc là ngươi muốn nhờ ta làm chuyện gì? Nếu không có việc gấp, ta còn phải đi làm mấy việc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!