Chương 23: Kinh diễm (5)

Người đội mũ lệch mải đắc ý kiêu ngạo, lúc này mới nhìn thấy trên mặt Địch Thanh có xăm chữ, sắc mặt liền khẽ biến.

Bọn họ dù sao cũng chỉ là du côn, thường ngày chỉ dọa dẫm bắt nạt kẻ yếu mà sống chứ nào dám đắc tội với cấm quân, biết thân phận của đối phương thì ngay lập tức nhún nhường, cười làm lành nói:

- Vị đại gia này, tiểu nhân dốt nát, thuở nhỏ nhà nghèo, đâu có tiền mời thầy dạy học, nên không biết chữ, không nhận ra đại gia, xin người rộng lượng bỏ qua.

Bộ mặt y liền thay đổi nói với lão Cao:

- Chỉ đùa một chút với lão thôi, đừng có tin là thật nhé!

Dứt lời nháy mắt với hai người huynh đệ, xám xịt mà rời đi.

Lão Cao thở phào nhẹ nhõm, nói với Địch Thanh:

- Vị quan gia này, đa tạ ngươi đã giúp đỡ. Lúc này kinh thành thuế má không nhẹ, còn phải đối phó với đám vô lại này, thật là khiến người ta đau đầu.

Dứt lời lão lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Địch Thanh cười, quay đầu lại nhìn chậu hoa mẫu đơn màu vàng rực rỡ kia, hỏi:

- Hoa kia bán bao nhiêu tiền vậy?

Lão Cao cười theo nói:

- Nếu quan gia thích thì cứ việc cầm lấy đi là được, chậu hoa này coi như lão tặng cho ngài.

Địch Thanh cười đáp:

- Ta chỉ là một cấm quân tầm thường, không phải là gia gì cả. Nếu ta không trả tiền thì có khác gì bọn du côn kia chứ?

Dứt lời, hắn liền chìa bàn tay đưa tới một vài đồng tiền nói:

- Chừng này đủ chưa?

Lão Cao gật đầu liên tục:

- Vậy là đủ rồi, dư nữa, dư nữa.

Địch Thanh bỏ đồng tiền xuống cầm chậu hoa đi ra ngoài, nhưng đột nhiên sửng sốt, hóa ra cô gái áo trắng kia dẫn theo nha hoàn đang ở bên ngoài lán nhìn mình. Địch Thanh đem chậu hoa này đặt ở trước người nàng, không nói được lời nào, xoay người rời đi.

Cô gái áo trắng kia vô cùng ngạc nhiên, gọi:

- Này...

Nhưng giọng nói của nàng yếu ớt như muỗi kêu, không biết Địch Thanh có nghe được hay không, sớm đã lẫn vào trong biển người.

Nha hoàn bĩu môi nói:

- Chỉ có một chậu hoa phế phẩm như thế, sao có thể so sánh với Diêu Hoàng trong nhà mình được? Tiểu thư, cô nói xem đúng không? Hắn đụng tiểu thư bị thương, chẳng lẽ muốn bồi thường bằng chậu hoa này hay sao?

Nếu không phải tiểu thư rộng lượng, chúng ta đem hắn giao cho phủ Khai Phong, đánh hắn hơn chục hèo! Hừ!

Cô gái áo trắng ôn hòa nói:

- Hình như lúc nãy hắn có việc gấp đó. Em không thấy hắn giúp đỡ ông lão bán hoa đấy sao? Nói như vậy, hắn chính là người tốt.

Thì ra mới vừa rồi Địch Thanh đuổi đi ba du côn kia, hai người chủ tớ này đều trông thấy.

Lão già nghe nha hoàn nói đây là hoa phế phẩm thì có chút bất mãn nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!