Trong họng là mùi rượu ngọt thuần, trong mũi là hô hấp đan xen, Thẩm Chỉ Ngọc có chút choáng váng, dời mắt đưa tay đẩy người phía trên, hỏi một đường trả lời một nẻo: Tránh ra…
Lạc Tầm Phong chợt cầm lấy tay y đè ở bên gối, môi lưỡi xông vào trong miệng, mút vào hơi thở quẩn quanh mùi rượu của y, khẽ cắn đôi môi mềm mại của y.
Ngón tay Thẩm Chỉ Ngọc cuộn lại, đầu lưỡi run rẩy, nhịn không được hừ một tiếng.
Lạc Tầm Phong buông y ra, thở phì phò nhìn y một lúc, lại ôm chặt y, chôn mặt vào hõm vai y, bật cười, cười đến toàn bộ lồng ngực đều đang rung, một cái một cái mà đụng phải Thẩm Chỉ Ngọc.
Thẩm Chỉ Ngọc:
"… Ngươi cười cái gì?"
Ta quá ngốc rồi. Lạc Tầm Phong ngậm cười, nói một câu không đầu không đuôi,
"Ta nên sớm phát hiện… ngươi luôn luôn không thích người khác chạm vào, nhưng ngươi là giận ta lừa ngươi, chỉ là giận ta lừa ngươi, có phải không?"
Thẩm Chỉ Ngọc không trả lời, kéo kéo áo hắn, nói: Lên, thật nặng.
Lạc Tầm Phong hơi dịch qua bên cạnh một chút, nhưng vẫn là ôm y, cọ cọ cần cổ y:
"Để ta ôm một chút, ta thật vui vẻ."
Thẩm Chỉ Ngọc: …
Bọn họ bên này an an tĩnh tĩnh, Yến Cửu Phi cùng Giang Vũ Nhi ở bên kia lại bị đàn ong vò vẽ đuổi theo.
Giang Vũ Nhi vốn là đuổi đánh Yến Cửu Phi, lại đột nhiên không biết từ đâu ra một đàn ong vò vẽ, Vù vù vù liền bay về phía bọn họ.
Vì vậy, liền biến thành ong vò vẽ đuổi theo hai người bọn họ.
Giang Vũ Nhi chạy mệt, nổi giận liền rút kiếm chém đàn ong. Nhưng đàn ong tản lại tụ, chém thế nào cũng chém không đến, ngược lại càng lúc càng tới gần nàng.
Yến Cửu Phi vừa thấy không ổn, vội nhào tới.
Cuối cùng, Giang Vũ Nhi không có việc gì, Yến Cửu Phi bị chích đến cả lưng sưng đỏ, bộ dạng nửa sống nửa chết.
"Này, dâm tặc, ngươi không sao chứ?!" Giang Vũ Nhi vội vàng đỡ gã đi tìm Lục Tri Niên.
Yến Cửu Phi nằm trên giường, kêu rên cả buổi, Lục Tri Niên mới bôi thuốc cho gã xong.
Giang Vũ Nhin nhìn phần lưng sưng đỏ của gã, mở miệng nói:
"Bổn cô nương không thích thiếu người, hôm nay ngươi đã cứu ta, ân oán giữa ta và ngươi xóa bỏ."
Yến Cửu Phi vui mừng nói: Thật sự?!
Giang Vũ Nhi:
"Nhưng nếu sau này ngươi còn tái phạm, ta nhất định giết không tha."
Yến Cửu Phi nói thầm:
"Một cô nương gia, như thế nào hung như vậy."
Giang Vũ Nhi: Ngươi nói cái gì?
"Không có gì không có gì," Yến Cửu Phi vội vàng nói,
"Cái gì cũng chưa nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!