Thẩm Chỉ Ngọc nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Lạc Tầm Phong, nghe tiếng hít thở mềm mại của hắn, bốn phía an tĩnh.
Y nâng tay sờ lông mày hắn, từ đầu mày đến cuối mày, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn, lại cọ tới khóe mắt, dừng ở chóp mũi hắn.
Dường như Lạc Tầm Phong cảm thấy có chút ngứa, cau mày, rầm rì một tiếng: Chỉ Ngọc…
Thẩm Chỉ Ngọc nhìn răng môi hơi đóng mở của hắn, chậm rãi ghé tới.
Hô hấp càng lúc càng gần, tim đập giống như một tiếng lại lớn hơn một tiếng, thậm chí Thẩm Chỉ Ngọc chạm đến hơi thở ấm áp giữa răng môi Lạc Tầm Phong…
Trang chủ, Ngoài viện bỗng vang lên tiếng lảnh lót của Thẩm Thập Ngũ, sau đó chạy bình bịch vào,
"Trang chủ, có thể ăn cơm tối rồi."
Lạc Tầm Phong mơ mơ màng màng mở mắt, Ăn cơm?
Mặt Thẩm Chỉ Ngọc có chút hồng, thản nhiên gật đầu, Ừ, đi ăn cơm thôi.
Thẩm Thập Ngũ chạy tới đẩy y, cáo trạng với y, nói Tôn tổng quản lại cướp hạt dẻ xào của nó…Lạc Tầm Phong chạy mệt, một bộ dạng quỷ đói đầu thai, và một hơi nửa bát cơm, ngẩng đầu, lại phát hiện Thẩm Chỉ Ngọc ngay cả đũa cũng chưa động.
"Chỉ Ngọc, sao không ăn?"
Thẩm Chỉ Ngọc nhìn nhìn hắn, nói: Hạt dẻ xào.
Không được, Lạc Tầm Phong nói,
"Ăn cái kia, ngươi lại không ăn cơm ngon."
Thẩm Chỉ Ngọc lại nhìn hắn không nói một lời.
Lạc Tầm Phong đành phải nói:
"Ăn cơm trước đi, ngày mai ta mua cho ngươi ăn, được không?"
Thẩm Chỉ Ngọc nghĩ nghĩ một lúc, nói:
"Vậy ngươi phải nhớ kỹ."
"Được được, mau ăn cơm," Lạc Tầm Phong gắp đồ ăn cho y, Cái này ăn ngon…Hôm sau, Lạc Tầm Phong vốn muốn đi Phương phủ điều tra tên người hầu kia, lại nhớ tới Phùng An còn bị nhốt ở chỗ Lục Tri Niên, không biết có hỏi ra gì hay chưa, liền nghĩ đi qua xem một chút.
Hắn đi được nửa đường, phát hiện người của Thừa Dương Vương chạy vội về phía chỗ ẩn náu của Lục Tri Niên.
Thì ra, Phùng An lén chạy ra ngoài, xoay tới xoay lui ở ngõ nhỏ, đánh bậy đánh bạ gặp được người của Thừa Dương Vương.
Mà lúc này, bọn họ đang muốn chạy đến bắt Lục Tri Niên.
Lạc Tầm Phong vội chạy trước bọn họ, giành trước một bước tới chỗ của Lục Tri Niên.
Lục Tri Niên cũng phát hiện Phùng An chạy, thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị rời đi, ở cửa đụng phải Lạc Tầm Phong vội vàng mà đến.
"Lục tiền bối, đi mau!"
Bọn họ chạy ra ngõ nhỏ, lại đụng phải một nhóm người của Vương phủ, lấy Diêu Tùng cầm đầu.
"Ngõ nhỏ này quả thật khó tìm," Diêu Tùng nói,
"Khó trách tìm mấy ngày đều không tìm được."
Lạc Tầm Phong yên lặng đè lại đao bên hông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!