Thẩm Chỉ Ngọc hoảng sợ,
"Không có... con chỉ thuận miệng hỏi…"
Mục Trì không tin,
"Không có khả năng, vô duyên vô cớ con lại hỏi cái này?"
Thẩm Chỉ Ngọc rũ mắt không nói lời nào.
Mục Trì lo lắng hỏi:
"Đồ nhi, con đây là thích ai? Hay là bị người lừa…"
Thẩm Chỉ Ngọc nâng mắt, Thích?
Mục Trì:
"Con còn xấu hổ tim đập với người ta, còn không phải thích sao?"
Thẩm Chỉ Ngọc nghĩ nghĩ, nói:
"Có lẽ trước giờ con không gần gũi với ai, ảo giác mà thôi?"
Mục Trì lại vỗ bàn một cái,
"Gần gũi cái gì?! Hắn làm gì con?!"
Tai thẩm chỉ ngực ửng đỏ, Không có gì...
Mục Trì vô cùng đau đớn,
"Nhớ năm đó, con còn nhỏ như vậy, vi sư dỗ con hai năm, con mới bằng lòng để ta sờ đầu một cái, lại dỗ hai năm nữa, con mới bằng lòng nắm tay ta, mặt cũng không cho ta véo… Hiện tại cũng không biết gần gũi với dã nam nhân từ đâu tới? Ôi trái tim của vi sư…"
Thẩm Chỉ Ngọc không nhớ rõ mấy thứ này, Lâu như vậy?
Mục Trì cả giận nói:
"Còn không phải sao, bởi vì chuyện này, ta còn bị cha con chê cười rất lâu, cười xong còn nói với ta, con xưa nay đã như vậy, chịu cho ta sờ đầu đã không tồi rồi."
Thẩm Chỉ Ngọc nghĩ, Lạc Tầm Phong là một năm, sau khi bọn họ quen biết một năm, y liền đã quen lúc chân đau, Lạc Tầm Phong không nói hai lời liền bế y đi tìm Trình đại phu.
Mục Trì bỗng nhiên vỗ đùi một cái,
"Không đúng! Người gần gũi bên cạnh con, ngoại trừ ta cùng Thập Ngũ, còn không phải là tiểu Lạc?!"
Tim Thẩm Chỉ Ngọc đập lỡ một nhịp, phủ nhận:Không phải…
Mục Trì khiếp sợ,
"Đồ nhi, con còn cõng tiểu Lạc có nam nhân khác?!"
Thẩm Chỉ Ngọc: …
Lạc Tầm Phong ở cửa nha môn hắt xì một cái.
Thừa Dương Vương đã đến Vân Châu thành. Không lén lút giống như đám người Diêu Tùng, Thừa Dương Vương dẫn theo một đống người, thẳng đến Tri phủ nha môn, một khuôn mặt âm trầm, muốn Chu Hoài Sơn tìm ra Lục Tri Niên trong vòng ba ngày,
"Trong ba ngày, nếu không giao tên lang băm họ Lục kia ra, ngươi cũng không cần làm chức Tri phủ này nữa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!