Thẩm Chỉ Ngọc nghe thấy tiếng, quay đầu lại vừa nhìn, cũng là hoảng sợ,
"Lạc Tầm Phong, ngươi làm sao vậy?"
Lạc Tầm Phong che mũi,
"Không có gì… vừa rồi đụng phải cửa…"
Lục Tri Niên vẫy tay nói:
"Ngươi lại đây, lão phu châm cho ngươi hai cây, cầm máu."
"Không cần, không chảy, ta đi rửa mặt là được rồi…" Hắn hoang mang rối loạn chạy về phia cái giếng bên cạnh, sợ đi vào máu mũi lại càng chảy lợi hại hơn.
Lạc Tầm Phong rửa mặt xong, Lục Tri Niên cùng Thẩm Thập Ngũ đi ra từ trong phòng, nói muốn đi hiệu thuốc bốc thuốc, sắc cho Thẩm Chỉ Ngọc ngâm chân.
Châm trên người Thẩm Chỉ Ngọc đã nhổ xuống, mặc lý y* nằm ở trên giường.
(* áo trong.)
Lạc Tầm Phong đi qua, thấy trán y chảy một tầng mồ hôi mỏng, tưởng châm cứu đau.
"Có phải đau hay không a?" Hắn nâng tay áo lau mồ hôi cho y,
"Như thế nào lại ra mồ hôi?"
Thẩm Chỉ Ngọc nâng mắt nhìn hắn, gật đầu nói: Ừ, đau.
Tim Lạc Tầm Phong cũng đau, lại không biết làm sao bây giờ, đành phải nói:
"Ngươi nhịn một chút, để ta nói Lục tiền bối lần sau châm nhẹ một chút…"
Thẩm Chỉ Ngọc: Châm nhẹ cũng đau.
Lạc Tầm Phong nhíu mày, vẻ mặt sầu muộn.
Thẩm Chỉ Ngọc nhìn nhìn hắn, đáy mắt hiện lên chút ý cười, lại nói:
"Lừa ngươi, không đau."
Lạc Tầm Phong:
"… Vậy sao lại toát mồ hôi?"
Thẩm Chỉ Ngọc: Nóng.
Lạc Tầm Phong: …
Muộn một chút, Lục Tri Niên trở về, còn cho người nâng theo một thùng nước thuốc.
"Về sau mỗi ngày đều phải dùng nước thuốc ngâm chân, ngâm xong còn phải xoa bóp cho y nửa canh giờ, để thông kinh lạc." Lão xắn tay áo lên thử độ nóng, lộ ra vết máu đan xen một đường lại một đường trên cánh tay.
Lạc Tầm Phong không khỏi hỏi:
"Lục tiền bối, tay của người…"
Lục Tri Niên buông tay áo,
"Không có gì, người già, luôn có chút tật xấu linh tinh. Được rồi, bỏ chân của y vào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!