Chương 5: Hóa Ra, Vẫn Luôn Là Anh

Cơn mưa bão đến bất ngờ, những hạt mưa nặng nề đập mạnh xuống mặt đất, b.ắ. n tung tóe thành từng lớp nước, như đang trút xả một cảm xúc gì đó, mạnh mẽ và dữ dội.

Sinh viên đồng loạt mở ô, bắt đầu phàn nàn về thời tiết khó chịu thay đổi đột ngột này.

Vũ Văn Kiếm đi bên cạnh Kỷ Hiến, che ô cho anh, cười khinh bỉ:

"Tao biết rồi, Kiều Trân muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt chứ gì! Thật là buồn cười."

Một nam sinh khác tiếp lời, hừ lạnh:

"Cô ta có chịu nổi không? Tao cá là chưa đầy một tuần, cô ta sẽ chạy trở lại ngay."

"Một tuần? Tao nghĩ chỉ cần hai ngày thôi!"

Tiếng cười chế giễu dần bị chìm trong tiếng mưa rơi. Trời ngày càng tối, những đám mây đen bao phủ khắp nơi.

Kỷ Hiến đột ngột dừng bước, biểu cảm cứng đờ trong giây lát.

Những chàng trai khác nhìn theo ánh mắt của anh.

Xa xa, một nam một nữ cùng che chung một chiếc ô đen, vai kề vai, nhìn nhau cười, trông như cặp đôi đang yêu nhau say đắm.

Cơn mưa lớn phủ lên họ một lớp màn mờ mịt, tạo nên không khí vừa mơ hồ vừa thân mật.

Mọi người chăm chú nhìn kỹ hơn, rồi đồng loạt mở to mắt.

Đây... chẳng phải là Kiều Trân và Tần Dực Trì sao?!!

Bỗng chốc cả nhóm rơi vào im lặng.

Một lúc sau, Vũ Văn Kiếm nheo mắt:

"Được đấy, thật giỏi, diễn trò thật toàn diện, thủ đoạn cũng khá tinh vi."

"Đúng thế, Kỷ thiếu gia đừng mắc lừa cô ta!"

Ai cũng biết, Kiều Trân ngoan ngoãn nghe lời, rất dễ bắt nạt. Cô đã theo đuổi Kỷ Hiến suốt bao năm, không thấy kết quả, chắc là đang cố giở mấy trò tinh ranh.

Họ đều xuất thân từ gia đình giàu có, những trò lố bịch như thế này đã thấy nhiều rồi.

Kỷ Hiến đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng xa cách, sắc mặt còn u ám hơn cả những đám mây trên trời.

Một lúc sau, anh quay người rời đi với vẻ mặt không chút cảm xúc. Cả nhóm cũng đồng loạt bước theo anh...

Mưa càng lúc càng lớn.

Cơn mưa như trút nước đổ xuống, không chút nương tay tấn công mặt đất như thác đổ.

Ký túc xá của Kiều Trân cách nhà ăn khá xa, và hướng đi cũng không cùng đường với ký túc xá của Tần Dực Trì.

Thấy cô không mang ô, Tần Dực Trì liền tiện thể đưa cô về.

Dù có ô, nhưng vẫn có vô số hạt mưa theo gió tạt vào, làm ướt quần áo và tóc của Kiều Trân.

Cô nép sát vào Tần Dực Trì, cả người gần như dính chặt vào anh.

Kiều Trân ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu Tần Dực Trì, rồi ngoan ngoãn cúi đầu xuống.

Cô cao 1m64, còn Tần Dực Trì tận 1m86. Chiều cao không mấy tương xứng, chiếc ô lớn gần như chỉ che đủ cho đầu của Tần Dực Trì thôi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!