Chương 45: Kiều Trân, thiên nga trắng của anh

"Cái gì, Tần Dực Trì mời cậu đi tắm suối nước nóng một mình?!"

Trong phòng ký túc xá, Thịnh Lộ Lộ như bật dậy từ cơn bệnh, phát ra tiếng thét:

"Trời đất, đây chẳng phải là hẹn hò với cậu sao!"

Kiều Trân bình tĩnh trải ga giường, đặt con thỏ bông bên cạnh gối, nhẹ nhàng đáp:

"Cái này cũng… không tính là hẹn hò đâu."

Thịnh Lộ Lộ lý lẽ vững chắc:

"Trong phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao, nam nữ chính hẹn hò đi tắm suối nước nóng, xung quanh đều ngập tràn bong bóng tình yêu màu hồng, rồi cả hai thuận lợi mà rung động, cuối cùng hôn nhau điên cuồng…"

Dừng lại!

Gương mặt Kiều Trân phủ lên một lớp đỏ nhạt, kéo rèm giường lên, lặng lẽ chui vào chăn để che đi cảm giác bối rối.

Vân Nguyệt thì khá nghiêm túc:

"Chị nhớ khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mới mở ở Kinh Thành được đánh giá rất tốt, còn có cả buffet tự chọn. Bạn của chị đã đi rồi, ai cũng khen, chỉ có điều là nó siêu đắt, đắt lắm… Vậy em đã đồng ý chưa?"

Mười một giờ tắt đèn, Kiều Trân nằm trên giường, ngẩng đầu, gò má cọ cọ vào đầu của con thỏ bông, khẽ đáp: Ừm.

Đã đồng ý rồi.

Tần Dực Trì nói rằng đó là hoạt động trúng thưởng của đội đua xe, anh ấy trúng hai vé tắm suối nước nóng, còn bao trọn một đêm khách sạn và bữa buffet. Bác Tần không có thời gian, nên anh ấy rủ cô đi cùng.

Khi đó, anh ấy còn lười biếng nói:

"Nếu cậu không đi, thì vé trúng thưởng này chỉ còn cách bỏ đi thôi."

Trong đầu Kiều Trân toàn là hình ảnh về cơ bụng và cổ họng của anh ấy, đến mức cô cứ mơ màng mà… bị lừa đi mất.

Nghe đến đây, Trần Mỹ Hương run tay, chì kẻ mắt suýt bay lên lông mày.

Là người từng bị đàn ông lừa gạt, bây giờ cô ấy rất cảnh giác với đàn ông.

Trần Mỹ Hương lo lắng:

"Sao chị cứ cảm thấy em bị lừa rồi… Khách sạn đặt hai phòng riêng đúng không? Cậu ấy sẽ không làm gì xấu với em chứ!"

Kiều Trân ngáp một cái, ngoan ngoãn trả lời: Ừm, là hai phòng.

Ngừng một chút, cô lại nhẹ nhàng bổ sung, giọng điệu có chút nghiêm túc:

"Tần Dực Trì rất tốt, chúng em lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chắc chắn sẽ không để em bị bắt nạt đâu."

Trần Mỹ Hương lau kẻ mắt, tắc tắc hai tiếng, đột nhiên cảm thấy hứng thú.

Được rồi, bắt đầu bảo vệ rồi đấy.

Ba người trong phòng nhìn nhau, nở nụ cười đầy ẩn ý.

Còn gì mà trúng thưởng, có ma mới tin, chỉ có Kiều Trân dễ bị lừa và tin người thôi.

Thánh trúng thưởng, anh ấy thực sự quá đáng yêu rồi!

...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!