"Sau khi kết hôn, cuộc sống của hai người có gì khác biệt không?"
Tạ Vãn Hinh hỏi như vậy qua điện thoại.
Lương Uyển ngồi khoanh chân trên ghế sofa, đắp một chiếc chăn mỏng. Bộ đồ ở nhà mà Chu Lịch mua cho cô trong một lần đi ngang qua trung tâm thương mại có hình chú voi lông mềm, rất ấm áp khi mặc vào mùa đông, nó còn có một chiếc mũ với hai cái tai voi to bản.
Lần đầu nhìn thấy, Lương Uyển vừa thấy dễ thương lại vừa thấy ngây ngô, không nhịn được bật cười.
Lúc này, cô đang được sự dễ thương ấy bao bọc, mũi ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng, từ sofa không nhìn thấy được nhà bếp kiểu Trung, Lương Uyển đứng dậy, một tay ôm lọ hoa, xỏ dép bước lại gần, tựa người vào quầy bar.
Đằng sau cánh cửa kính trong suốt, Chu Lịch đang cúi đầu sơ chế tôm hùm, trên bếp có một nồi đất đang hầm thức ăn, vài làn khói trắng bốc lên nghi ngút. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ trải dài vào trong.
Chu Lịch mặc một chiếc áo hoodie màu xanh chàm, khi tập trung làm việc, lông mày hơi cau lại, đổ bóng xuống đôi mắt.
Qua điện thoại, Tạ Vãn Hinh nghe thấy hơi thở đều đều của Lương Uyển, liền lên tiếng:
"Alo alo, còn ở đó không?"
Còn, Lương Uyển trả lời khẽ, lớp lông mềm của bộ đồ ở nhà nhẹ nhàng cọ vào cổ cô, cô nhìn Chu Lịch,
"Trước và sau khi kết hôn... cũng không có khác biệt gì lớn."
Tạ Vãn Hinh chép miệng, cảm thấy câu trả lời này vẫn thiếu thiếu cái gì đó.
Nhưng hai giây sau, cô bỗng nghe thấy Lương Uyển từ từ lên tiếng.
"Chỉ là hoa tươi trong nhà giờ được thay mỗi tuần một lần, trong căn phòng tông lạnh luôn có một điểm nhấn rực rỡ. Khi bụng đói, chỉ cần mở miệng là có người xuống bếp, có thể ngồi đối diện nhau quây quần ăn những món nóng hổi, vừa ăn vừa trò chuyện.
Mấy ngày nay bên ngoài phủ đầy tuyết đẹp, điều mình nghĩ không phải là đi chụp ảnh, mà là về nhà chui vào chăn, tìm người đó để sưởi ấm.
"Lương Uyển không chớp mắt nhìn Chu Lịch, ánh nắng chiếu xuyên qua những hạt bụi li ti trong không khí. Cô tự mình mỉm cười."Ánh nắng xuyên qua cửa sổ nhà bếp, chiếu lên làn khói trắng bốc lên từ bếp, yên tĩnh và ấm áp.Kết hôn không thay đổi điều gì, gần một năm trước khi kết hôn, chúng mình cũng đã sống như thế này rồi. Không thay đổi chính là điều tốt nhất. Hôn nhân mang lại điều gì?
Có lẽ nó chỉ nói với mình rằng, hạnh phúc này sẽ không dễ dàng trôi đi."
Chu Lịch quay người mở tủ lạnh, ánh mắt liếc thấy Lương Uyển đang tựa người bên ngoài nhà bếp, anh bước đến bên cửa, khẽ cười cong ngón tay, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ vào cửa kính.
Lương Uyển nhếch môi, giơ tay trái lên cong cong ngón tay với anh.
Chu Lịch dùng miệng hỏi cô: Đói rồi à?
Lương Uyển lắc đầu, không thành tiếng nói: Đến xem anh một chút.
Chu Lịch nheo mắt cười, nói: Sắp xong rồi.
Qua điện thoại, Tạ Vãn Hinh như vừa ăn cả một quả chanh, chua cả răng, đồng thời như có thể cảm nhận được trái tim bình yên, an nhiên của Lương Uyển lúc này.
"Cục cưng, mình thực sự rất vui khi thấy cậu hạnh phúc."
Họ như cùng nhau lặng lẽ vượt qua một đoạn lũ dữ trong cuộc đời. Tạ Vãn Hinh vật lộn, băn khoăn, đã có những lúc mê muội không tỉnh táo; Lương Uyển tê dại, thất vọng, vốn định nhuộm cả tương lai cuộc đời mình thành một màu xám.
Họ trải qua từng mùa đông, ở cái tuổi ba mươi này, cùng nhau hoàn thành sự lột xác.
Lương Uyển tỉnh lại, đặt lọ hoa xuống, kẹp điện thoại vào vai và thay nước cho bình hoa.
"Cậu và Thẩm Gia thế nào rồi?"
Hê hê, Tạ Vãn Hinh cười ngây ngô,
"Tình cảm đang nồng ấm, bố mẹ mình cũng khá hài lòng về anh ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!