Chương 9: (Vô Đề)

Bình minh đến, Bergen dần hiện ra dưới ánh mặt trời buổi sớm, sắc vàng leo lên những đỉnh nhọn của từng mái nhà.

Nếu nói Oslo phù hợp với những ngày mưa dầm lặng lẽ, thì Bergen lại thích hợp hơn với những ngày nắng ấm áp. Những căn nhà mang sắc đỏ, cam, vàng, xanh tô điểm cho thành phố này, như những mảng màu rực rỡ trên bức tranh sơn dầu, ngây thơ và huyền diệu như cổ tích.

Lee vẫn dậy sớm hơn Lương Uyển, ăn mặc chỉnh tề ngồi bên cửa sổ đợi cô tỉnh giấc. Cô dần quen với việc mỗi lần thức dậy đều nhìn thấy anh như vậy, một dáng vẻ hoàn toàn khác so với tối qua.

So với bữa tối, bữa sáng của khách sạn có chất lượng tốt hơn nhiều, khiến ấn tượng của Lương Uyển về nơi này cũng được cải thiện. Cuối cùng cũng không chỉ có vài món điểm tâm kiểu Âu quen thuộc, mà còn có nhiều sự lựa chọn khác, trong đó cá hồi có hương vị rất đáng ngạc nhiên.

Góc phố dưới khách sạn có một tiệm hoa, lặng lẽ nằm dưới ánh mặt trời. Đến hôm nay Lương Uyển mới phát hiện ra sự tồn tại của nó. Những bông hoa rực rỡ ngoài cửa như những cánh bướm sà vào tầm mắt cô.

Cô chợt dừng bước, ngây người đứng nhìn rất lâu.

Nhịp sống chậm rãi của chuyến du lịch đang dần tiếp thêm năng lượng vào cơ thể cô. Còn khi làm việc ở Bắc Kinh, dù có cảnh đẹp đến đâu, cô cũng không có thời gian hay tâm trạng để dừng lại thưởng thức, cả người luôn quẩn quanh với hơi thở nơi công sở.

Vào ngày nghỉ, cô chỉ muốn ở nhà ngủ vùi hoặc xem phim.

Đôi khi cô cũng có hứng thú mua một ít hoa tươi, nhưng sau khi c. ắm vào bình, cô cứ để nguyên nước như vậy cho đến khi nó đục ngầu cũng không thay.

Cho đến một ngày, khi trên bàn đầy những cánh hoa rơi rụng, khi cô nhận ra sự sống của chúng đã khô héo, lúc ấy cô mới lần thứ hai chiêm ngưỡng chúng—một lần là khi vừa mua về, hương thơm tràn đầy; một lần là khi tàn lụi, úa mục thảm thương.

Lương Uyển không khỏi tự hỏi, nếu cô thực sự có con, liệu cô có thời gian để chăm sóc không? Đến lúc đó, có phải cô sẽ cần đổi sang một công việc nhàn hạ hơn không?

Ngay cả một bình hoa cô còn chẳng chăm sóc nổi, liệu cô có thể gánh vác một sinh mệnh không?

Bầu trời quang đãng, nhưng trong lòng cô lại đổ mưa.

Thế nhưng, cô lại rất khao khát có một người bước vào cuộc đời mình—một người có sự ràng buộc không thể tách rời với cô, một người có thể đón nhận trọn vẹn tình yêu của cô.

"Em có bị dị ứng phấn hoa không?"

Gì cơ? Lương Uyển sực tỉnh, là Lee đang hỏi cô, cô lắc đầu: Không bị.

Lúc này, cô mới để ý rằng Lee đang giấu tay ra sau lưng, còn đang thắc mắc thì—

Hương hoa đến trước cả màu sắc, xông thẳng vào khứu giác cô.

Một bó hoa nhảy ra trước mặt cô.

Gió thổi qua con phố, những sợi tóc tung bay khẽ chạm vào cánh hoa. Sắc màu rực rỡ cận kề trước mắt, trong thoáng chốc, cô có cảm giác mình đang lạc vào một cánh đồng hoa trải dài bất tận, nơi chỉ có cô và cơn gió.

Đây là lần đầu tiên trong hai mươi tám năm cuộc đời, Lương Uyển nhận được một bó hoa.

Cô luôn không hiểu ý nghĩa của việc tặng hoa—vô dụng, thậm chí vẻ đẹp cũng chỉ là thoáng chốc. Trước đây, cô chỉ tặng hoa vào ngày Nhà giáo hoặc Ngày của mẹ.

Nhưng giờ đây, cô chợt hiểu được cảm giác của những người nhận hoa.

Hóa ra, khi những sinh mệnh rực rỡ sắc màu ùa vào tầm mắt, cảm giác sẽ như thế này đây.

Sự sống hiển hiện một cách rõ ràng đến vậy.

Lông mi cô khẽ run, cô cúi đầu, khẽ cắn môi, giọng nói khàn khàn cất lên sau khi được cô cố gắng điều chỉnh.

Cảm ơn. Cô nhận lấy bó hoa, nhưng trong lòng lại dấy lên nỗi băn khoăn.

Cô nên bảo quản bó hoa này thế nào đây? Cô không nỡ vứt bỏ những bông hoa còn tươi thắm vào thùng rác, nhưng mang theo suốt chuyến du lịch lại quá bất tiện.

Vậy là bó hoa ấy cứ thế theo chân họ suốt một ngày, băng qua gần nửa Bergen.

Lúc hoàng hôn, dừng chân trước Nhà thờ lớn Bergen, nó vẫn nằm yên tĩnh trong túi vải của cô, vài cánh hoa đã rơi xuống đáy túi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!