Chương 50: Ánh mắt giao nhau

Đêm Giáng Sinh cận kề, các trung tâm thương mại thi nhau quảng bá các chương trình khuyến mãi, trong đó, trung tâm gần công ty là nơi khởi động sớm nhất.

Chọn một ngày thời tiết đẹp, Lương Uyển hẹn Phương Nguyện và Tạ Vãn Hinh đi dạo phố mua sắm.

Trong lúc trò chuyện, họ nhắc đến những hộp quà lịch Giáng Sinh của các thương hiệu. Phương Nguyện khoe rằng cô đã nhờ người mua giúp một hộp của YSL, giá bị đội lên không ít. Cô là một tín đồ trung thành của các sản phẩm hộp quà bí ẩn, luôn sẵn sàng chi tiền cho cảm giác bất ngờ.

Lương Uyển thì khác, cô thích những thứ có thể nhìn thấy rõ ràng và chắc chắn.

Trung tâm thương mại với muôn vàn sản phẩm rực rỡ khiến người ta hoa mắt. Lương Uyển chỉ mua một thỏi son màu hồng đất và một cây kẻ mắt nước ở quầy mỹ phẩm, còn lại, cô dành thời gian làm cố vấn cho hai người bạn, đưa ra lời khuyên và phản hồi cảm xúc tức thì.

Dạo qua vài tầng, họ đến trước một cửa hàng đồ lót.

Tạ Vãn Hinh bất ngờ kéo Lương Uyển vào trong, nhất quyết bắt cô mua thêm vài món. Vừa chọn đồ, cô vừa phàn nàn với Phương Nguyện:

"Đồ lót của Uyển toàn là loại cotton trơn đơn giản nhất. Cậu xem mấy thiết kế này đẹp biết bao: ren xuyên thấu, cài trước, kiểu dáng đa dạng. Uyển, cậu sắp 30 tuổi rồi, nên thử cái gì mới đi chứ."

Lương Uyển nhớ mang máng, từ khi cùng ở chung phòng trong chuyến du lịch tốt nghiệp, cô đã biết Tạ Vãn Hinh là kiểu người không có khái niệm ranh giới cá nhân. Nhưng cô không ghét điểm này, chỉ là đôi khi không biết phải đối phó thế nào.

Hồi đó, Tạ Vãn Hinh có thể vô tư thay đồ ngay trước mặt cô, thậm chí còn vừa thay vừa nói chuyện. Lương Uyển muốn vào nhà vệ sinh thay đồ nhưng lại sợ cô ấy nghĩ mình giả tạo, đành quay lưng đi.

Nhưng Tạ Vãn Hinh lại chẳng hề ngại ngần, còn thản nhiên nhìn và khen:

"Eo cậu thon thật đấy."

Vậy nên, dù Lương Uyển khá coi trọng sự riêng tư, nhưng trước mặt Tạ Vãn Hinh, cô gần như không giữ được nhiều bí mật—ngoại trừ những chuyện cô đã quyết tâm chôn giấu trong lòng.

Bị bạn đẩy về phía trước, cô đành bất lực nói:

"Mình bị dị ứng nhẹ với ren."

Không phải là cô chưa từng thử mặc đồ lót ren, nhưng dù là áo lót hay quần lót, chỉ cần có viền ren, mặc lâu một chút là da cô sẽ ửng đỏ, nổi lên những vết hằn.

Dù không quá khó chịu, nhưng để đỡ phiền, cô hầu như không mua đồ có ren, trong tủ chỉ có một hai chiếc.

Có tệ lắm không?

"Không nghiêm trọng lắm, nhưng dù sao áo lót cũng là thứ mặc bên trong, kiểu dáng có quan trọng gì đâu?"

Tạ Vãn Hinh dậm chân:

"Cậu không có đời sống tì. nh d. ục sao? Ồ đúng rồi, ngoài lúc ở Na Uy... thì thật sự không có mà."

...

Phương Nguyện không hiểu chuyện gì nhưng vẫn cười:

"Nhưng đâu nhất thiết phải mặc cho người khác xem. Ở nhà em thích đứng trước gương tạo dáng, nhìn mình đẹp cũng vui mà. Chị không vậy sao, chị Uyển?"

Không.

Lương Uyển không ghét cơ thể mình. Trước khi quen Chu Lịch, cô cũng có những lúc tự thỏa mãn nhu cầu. Nhưng cô không thích nhìn bản thân trong gương, cảm giác đó rất kỳ lạ.

"Mình mặc kệ, cậu cứ thử đi. Nếu không thích thì cứ để mình trả tiền." Tạ Vãn Hinh hào phóng chỉ vào bốn mẫu:

"Làm ơn lấy mấy mẫu này theo size của cô ấy."

Lương Uyển định từ chối, nhưng nhân viên bán hàng rất nhanh nhẹn, không để cô có cơ hội:

"Chị cứ thử xem sao, đâu có mất gì, đúng không? Nếu không thích thì không mua. Dáng người chị chuẩn thế này, thỉnh thoảng thay đổi phong cách cũng hay mà, chắc chắn sẽ rất quyến rũ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!