Chương 48: Đến khi em muốn nói

Có lẽ cậu trai ấy không phải là sinh viên của trường đại học Z, bởi vì trong suốt quãng đời đại học sau này, Lương Uyển không bao giờ gặp lại cậu nữa.

"Lương Uyển, tối nay cậu ở khách sạn nào? Có cần bọn mình đưa về không?" – Một người bạn cùng phòng nhiệt tình đề nghị.

Khách sạn nằm cô lập trên sườn núi với khung cảnh tuyệt đẹp, không có phương tiện công cộng nào đi qua.

"Không sao đâu, mình gọi xe là được mà."

"Ở đây khó gọi xe lắm, phải đợi rất lâu. Đừng khách sáo, tiện đường chở một đoạn cũng có gì đâu."

Lương Uyển không từ chối nữa. Đối phương nói đúng, nơi này hẻo lánh, xung quanh không có hàng quán gì, chỉ có khách sạn này là điểm dừng chân duy nhất. Nhưng giá cả thì quá đắt đỏ, thực sự không cần thiết.

Sau khi cảm ơn bạn, Lương Uyển đi vào nhà vệ sinh.

Tầng này toàn là khách mời của đám cưới, nên gặp người quen rồi nói vài câu cũng là chuyện bình thường.

Có người uống rượu vào, ngồi lâu trong phòng tiệc đến mức nóng nực, liền ra ngoài hút thuốc, hít thở khí lạnh cho tỉnh táo hơn.

Dưới ánh trăng, một cơn gió đông thổi qua khiến ai nấy đều rùng mình. Tiếng gió luồn qua tán cây, hòa vào tiếng trò chuyện.

Từ chuyện công việc, họ chuyển sang nói về gia đình, rồi cuối cùng bàn tán về người khác.

"Nói mới nhớ, dạo này Lương Uyển làm gì rồi? Vẫn trong ngành quảng cáo à?"

"Ừ, cô ấy làm ở công ty đó lâu rồi."

"Hồi đại học cậu từng theo đuổi cô ấy đúng không?"

Người bạn giờ đã là một ông bố lắc đầu cười:

"Từng thích, nhưng chưa từng theo đuổi. Cô ấy có cái khí chất kiểu 'anh không thể nào theo đuổi được tôi', muốn cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu."

"Bây giờ cô ấy vẫn rất xinh đẹp."

Đúng, rất xinh. – Người đàn ông đánh giá một cách công bằng, vừa rít thuốc vừa nhớ lại quá khứ.

"Công việc cũng tốt. Chỉ là tính cách hơi lạnh lùng, chắc liên quan đến gia đình cô ấy."

"Gia đình cô ấy sao cơ? Không phải bố mẹ đang ở Mỹ sao?"

Người đàn ông ngẩng đầu lên, phả ra một làn khói, kỹ thuật không tốt nên bị sặc một hơi.

"Khụ khụ... Cô ấy nói thì cậu tin à? Bố mẹ đều ở Mỹ, thế thì tại sao cô ấy phải cật lực làm việc đến vậy? Lúc thì cửa hàng tiện lợi, lúc lại làm thêm ở Uni*."Bình thường cô ấy chẳng bao giờ nhắc đến bố mình.

Mỗi lần có ai hỏi, chỉ trả lời là ông ấy bận làm việc ở Mỹ. Tôi đoán chắc là gia đình đơn thân.

"Một người phụ nữ thở dài:"Nghe cũng có lý.

"Điếu thuốc cháy hết, tàn được dụi vào gạt tàn đặt trên thùng rác. Người đàn ông tiếp tục:"Mẹ cô ấy cũng chỉ xuất hiện một lần, chắc là quan hệ không tốt.Cũng chưa chắc đâu, có thể chỉ là quá bận rộn. Là mẹ đơn thân thì càng vất vả mà.Nhưng cũng đâu đến mức cả bốn năm đại học chỉ ghé thăm con gái đúng một lần? Cô ấy là con một đấy.Tóm lại, gia đình cô ấy rất kỳ lạ.

Có lẽ vì ảnh hưởng từ gia đình, nên cô ấy mới lạnh lùng như vậy, khó tiếp cận.Thật ra, rất nhiều người đã sớm nhận ra cô ấy nói dối rồi. Chỉ là nể mặt lòng tự trọng của cô ấy, không ai vạch trần thôi.

"Người phụ nữ mượn bật lửa, châm điếu thuốc mới, ho khẽ một tiếng trước khi hít vào."Cũng đáng thương mà. Các cậu thật tốt bụng, không vạch trần cô ấy.

"Người đàn ông nhướng mày."Nhưng mà—thích cô ấy thì có nhiều người, muốn cưới cô ấy về làm vợ thì chẳng ai có. Ai mà biết trong nhà cô ấy có quả bom nào chờ phát nổ chứ? Nhỡ đâu có cha mẹ ăn bám, hoặc bản thân cô ấy có vấn đề tâm lý thì sao?

Con gái lớn lên trong một gia đình không hoàn chỉnh, ai mà biết được."

Gió lay cánh cửa cuối hành lang. Bản lề đã cũ, phát ra tiếng kẽo kẹt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!