Chương 47: (Vô Đề)

"Anh, Chu Lịch anh..."

"Ừ, anh đang nghe đây."

Lương Uyển lắp bắp, đầu óc rối bời chẳng khác gì trạng thái hỗn độn lúc vũ trụ mới hình thành.

Ánh mắt cô di chuyển xuống một tấc, Chu Lịch cũng cúi đầu đuổi theo một tấc.

"Suy nghĩ như vậy thật là vô đạo đức."

Ừ, anh biết.

Biết mà còn...

Lương Uyển càng lúc càng cúi thấp người, gần như muốn lách qua cánh tay anh để thoát ra ngoài.

Bộ não quá tải không kịp xử lý bất kỳ thông tin nào, cũng không thể phân tích ý nghĩa đằng sau những lời anh nói, chỉ có một trực giác mạnh mẽ bảo cô rằng phải rời khỏi đây ngay, nếu không sẽ bị anh trói buộc rất lâu, rất lâu.

Ý nghĩ chạy trốn thật đẹp đẽ, giống như lần trước cô để lại một tờ giấy xin lỗi và ít tiền kroner Na Uy trên đầu giường rồi bỏ đi vậy.

Nhưng Chu Lịch đã để cô chạy trốn một lần, thậm chí là hai lần, thì tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội thứ ba.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, đột nhiên Chu Lịch đứng thẳng dậy, đầu gối phải chen vào giữa hai chân cô, ngăn cản đường rút lui.

Lương Uyển.

Cô cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy ống tay áo anh, tạo thành vô số nếp nhăn.

Ngẩng đầu lên.

Giọng Chu Lịch trầm thấp và chậm rãi, nhẹ nhàng dẫn dắt.

Lương Uyển không làm theo, thậm chí không đáp lại, như một hố đen hút hết mọi ánh sáng, khiến người ta không thể đoán được cô đang nghĩ gì.

Chu Lịch cho cô rất nhiều thời gian, sau đó, anh không chờ đợi nữa.

Đầu gối phải khẽ nhấc cô lên, đồng thời, anh trở tay giữ chặt hai cánh tay cô.

Chưa kịp phản ứng, cô đã bị anh đặt lên quầy bar, ống quần vương hơi lạnh mùa đông chạm vào cánh tay anh.

Hai tay cô bị anh áp chặt xuống mặt bàn, không thể vùng vẫy.

Sự lạnh lẽo của mặt bàn ngấm vào lòng bàn tay, trong khi mu bàn tay lại bị nhiệt độ ấm áp của anh bao trùm.

Thật mâu thuẫn.

Chu Lịch, Giọng nói của Lương Uyển nghẹn lại trong cổ họng,

"Anh có biết những lời này sẽ khiến người ta hiểu lầm không?"

Anh khẽ cười: Hiểu lầm gì?

Lương Uyển không trả lời trực tiếp, mà kể một câu chuyện.

"Hồi cấp ba, em từng thích một người."

Chu Lịch không nói gì, chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những đường gân xanh trên mu bàn tay cô.

"Em tưởng anh ấy cũng thích em, nên lúc nào cũng tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy. Nhưng sau này em mới phát hiện, tất cả chỉ là do em nghĩ quá nhiều."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!