Cô đã quên chặn một người—một người quan trọng nhất.
Giữa mong ước rằng anh chưa kịp thấy, cô vội vàng chỉnh lại phạm vi hiển thị, đặt Chu Lịch vào danh sách duy nhất không thể xem được bài viết.
Vừa chỉnh xong, thông báo thích và bình luận đã xuất hiện.
"Truyền thuyết gì vậy?"
"Sao hôm nay lại văn thơ thế này?"
Có chuyện rồi đây.
Cúi đầu thật thấp, Lương Uyển ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế đơn màu xanh lục bên cửa sổ, chẳng biết đã bao lâu. Cho đến khi ánh đèn đường trên mặt đất dần bị ánh sáng ban mai lấn át.
Tuyết vẫn rơi, nhưng không lớn, chỉ đủ phủ lên ngọn cây và bãi cỏ một lớp mỏng, còn tuyết rơi xuống mặt đất thì tan thành nước ngay tức khắc.
Thật là ủy mị, đúng không?
Bất chợt nhận ra cảm xúc ngoài ý muốn, giống như một mối tình non trẻ thuở thiếu thời—vừa ngọt ngào lại vừa bối rối.
Muốn anh biết, lại không muốn anh biết.
Lương Uyển cũng chẳng rõ bản thân đang mong cầu điều gì.
Khi trời sáng, cô đặt bài viết về chế độ Chỉ mình tôi rồi tạm gác cảm xúc rối bời sang một bên. Cô điều chỉnh bản thân, giấu đi những mệt mỏi và lạc lối trong lòng, quàng lên chiếc khăn màu bạc hà rồi ra ngoài.
Theo kế hoạch, cô sẽ đến thăm Từ Phi Lâm vào đầu giờ chiều—như vậy sẽ không cần phải giả vờ khách sáo về chuyện ở lại dùng bữa hay không.
Trước khi mua quà thăm bệnh, cô ghé qua công viên Cảnh Sơn.
Ban đầu cô không có ý định đi đâu cụ thể, chỉ đơn thuần muốn tìm một nơi cao để ngắm nhìn thành phố Bắc Kinh.
Sống giữa khu đô thị san sát cao tầng, đã lâu lắm rồi cô không được thấy một bầu trời rộng lớn mà không bị che khuất.
Số 44, phố Cảnh Sơn Tây, nằm trên trục trung tâm Bắc Kinh, là nơi lý tưởng để phóng tầm mắt xuống Tử Cấm Thành.
Buổi sáng sau cơn tuyết lạnh cắt da, hoàng cung không đọng lại tuyết, chỉ yên tĩnh đứng sừng sững dưới bầu trời xám xịt.
Thời tiết và khung cảnh như vậy không thu hút quá nhiều du khách, nên cũng không quá đông đúc. Nhưng đây là Bắc Kinh—một thành phố mà dù có ném đại một hạt mè cũng có thể trúng vào người đi đường. Tiếng nhạc phát ra từ video ngắn, tiếng nói cười vẫn vang lên bên tai Lương Uyển.
Cô kéo khăn quàng che kín hơn, đứng ở vị trí đón gió, dùng chiếc máy ảnh đã đồng hành cùng cô suốt nhiều năm để chụp lại những cung điện cổ kính. Đúng lúc đó, một đàn chim sải cánh bay lên từ mái ngói.
Cứ ngỡ đã qua cả một thế kỷ, cuối cùng cô cũng nhận được tin nhắn phản hồi từ Chu Lịch.
Dưới ánh mặt trời, màn hình trông mờ mờ ảo ảo, cô phải cúi xuống che bớt ánh sáng mới đọc được.
"Xương rồng cũng cần ánh nắng."
Đọc rõ nội dung xong, cô bĩu môi.
Chờ cả nửa ngày trời, anh chỉ nhắn vỏn vẹn một câu như vậy.
"Đó là xương rồng giả."
Chu Lịch:
"Vậy còn em thì sao? Có ra ngoài phơi nắng chưa?"
Lương Uyển:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!