Chẳng bao lâu sau, mưa to gió lớn ập đến.
Trên quãng đường cuối cùng, cần gạt nước thậm chí còn chưa kịp quét sạch lớp mưa trước mặt thì lại bị trận mưa tiếp theo đổ xuống xối xả.
Ánh sáng còn sót lại của bầu trời hòa cùng ánh đèn đường tạo thành từng lớp quầng sáng chồng lên nhau.
Tầm nhìn rất thấp, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ nhòe bất thường.
Chiếc xe của Chu Lịch chậm rãi nhưng ổn định lăn bánh qua lớp lá rụng ướt sũng rồi cuối cùng cũng tiến vào cổng khu chung cư.
Lương Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy những đợt mưa xối xả trút từ tầng mây xuống, đập vào những tòa cao ốc, bốc lên thành làn sương trắng mịt mờ.
Trên mạng xã hội, từ khóa
"Bắc Kinh báo động mưa lớn cấp độ cam" đang leo top tìm kiếm.
Không khí ẩm ướt len lỏi vào mọi ngóc ngách, lạnh buốt khi lướt qua da thịt.
Chỉ khi bước vào tầng hầm đỗ xe, tiếng mưa rơi mới dần lắng xuống.
"Đường xá nguy hiểm thật," Lương Uyển vô thức đặt tay lên ngực, cảm thán,
"Vừa rồi em không dám nói chuyện với anh, sợ anh mất tập trung rồi lao xe vào gốc cây bên đường."
Vừa lùi xe vào chỗ đỗ, Chu Lịch vừa đáp lại bằng giọng trầm thấp: Đừng lo.
Lương Uyển khựng lại, nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Với thời tiết thế này, dù có muốn quay về, cô cũng chẳng thể làm được gì. Chỉ có thể cầu nguyện sau bữa tối cơn mưa sẽ ngớt, hoặc ít nhất là gió sẽ dịu lại.
Khi bước vào thang máy, mọi âm thanh náo động của thời tiết đều bị chặn lại, chỉ còn tiếng máy móc vận hành đều đều vang vọng trong không gian khép kín.
Giờ đây, cô mới có thể bình tâm suy nghĩ về hai chữ nhà anh.
Chu Lịch là người duy nhất mà cô từng có mối quan hệ thể xác thân mật đến vậy, nhưng đến tận bây giờ, mỗi lần ở bên nhau đều là trong khách sạn hoặc homestay.
Nhà của hai người họ đều là khu vực cấm mà đối phương chưa từng bước chân vào.
Với Lương Uyển, cô tuyệt đối sẽ không để bạn giường bước vào không gian riêng tư của mình. Cô đã nghĩ Chu Lịch cũng giống vậy.
Xâm phạm sự riêng tư của anh, hay để sự riêng tư của mình bị xâm phạm—đều khiến cô cảm thấy hoang mang.
Cô không chắc liệu quyết định đi theo anh lần này có đúng không.
Nhưng cô đã chẳng còn đường lui.
Một dãy tủ giày cao sát trần được bố trí gọn gàng ở cửa ra vào.
Lương Uyển liếc mắt nhìn qua, cúi xuống cởi giày.
Chưa kịp hỏi han gì, Chu Lịch đã rất tự nhiên đặt đôi giày của cô vào một ô trống, rồi cúi người đặt một đôi dép lê bên chân cô.
Cỡ của đàn ông.
Cô xỏ vào, bước đi không tránh khỏi phát ra tiếng bộp bộp.
Muốn uống gì không?
Anh nhận lấy chiếc áo khoác mà cô vừa cởi, treo lên giá, thản nhiên hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!