Chương 4: Một khi bắt đầu

Tay nắm cửa bị ấn xuống mất đi lực tác động, bật trở lại. Một tiếng cạch vang lên, đập vào người Lương Uyển, cô khẽ run lên, tâm trạng chẳng khác nào đi chịu chết. Cô không nghĩ cả đời này mình còn có thể nói ra những lời như vậy.

Lee nhìn cô, hơi cúi đầu.

Đèn trần ở lối vào chiếu xuống từ trên cao, khiến toàn bộ biểu cảm của anh chìm trong bóng tối.

Cảm giác căng thẳng trước điều chưa biết khiến Lương Uyển vô thức lùi lại một bước.

Cô không để ý lối vào hơi trũng xuống, gót chân đập mạnh vào bậc thang, cả người ngã ngửa, ngồi bệt xuống đất.

Cô nhắm mắt lại, chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Khác với khuôn mặt chìm trong bóng tối của Lee, ánh đèn chiếu sáng rực người cô, để lộ rõ ràng sự đỏ ửng trên má và sự bối rối chẳng thể che giấu.

Cô chống tay định đứng dậy, một bàn tay vươn ra trước mặt cô.

Lương Uyển sững người, ngẩng đầu lên. Lee rũ mắt nhìn xuống, trong ánh sáng mờ tối, ánh mắt anh sâu không thấy đáy, biểu cảm bình tĩnh như thể chưa từng nghe thấy những lời ban nãy.

Sau khi mượn lực anh đứng dậy, cô nghe thấy giọng anh trầm hơn trước, xen lẫn chút khàn khàn.

"Nếu sau khi uống say cô có thói quen rủ người khác lên giường..." Chu Lịch ngừng lại, một lúc sau mới tiếp lời,

"... Thì cô tìm nhầm người rồi."

Những lời này cùng với cảm giác choáng váng sau khi đứng dậy khiến đầu óc Lương Uyển ù đi, nhất thời không thể thốt lên lời.

Chu Lịch ngước mắt lên, ánh nhìn lạnh nhạt mang theo sự dò xét.

"Tửu lượng không tốt thì đừng uống nhiều, bên ngoài nguy hiểm hơn cô tưởng."

Dứt lời, anh không nói gì thêm.

"Tôi không phải loại người tùy tiện mời ai cũng được." Lương Uyển buột miệng, lập tức hối hận ngay sau đó. Câu nói của cô chẳng có sức thuyết phục chút nào—cô mới chỉ gặp anh ba lần.

Chu Lịch không đáp, chỉ khẽ bật cười sau vài giây im lặng.

"Cô Mia, nếu tôi không xuất hiện ở quán cà phê hôm đó, thì người đứng đây với cô bây giờ cũng không phải là tôi."

Lương Uyển sững sờ, mở miệng nhưng chẳng nói được gì. Đôi mắt đẫm sương khẽ chớp, rồi cô cúi đầu.

Chu Lịch vừa xoay người đi, động tác chợt khựng lại. Anh trầm mặc vài giây, rồi khẽ thở dài.

"Cô không có đủ sự cảnh giác. Có những người tiếp cận cô không phải vì ý tốt." Anh dừng một chút, rồi bổ sung:

"Sau này cẩn thận hơn đi."

Nhưng cô không nghe lọt lời cảnh báo của anh.

"Tôi tiếp cận anh chính là có mục đích." Lương Uyển đột ngột ngẩng đầu.

Câu này là thật.

Ánh mắt Chu Lịch tối đi, nhưng hàng mi dần nâng lên.

"Hôm đầu tiên gặp anh ở HKOK, tôi đã bị anh thu hút rồi. Nói thật, tôi chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, bình thường cũng không phải kiểu người chủ động. Trong đời tôi chỉ có hai lần hành động bốc đồng. Lần trước tôi chỉ hỏi đối phương có bạn gái chưa.

Còn anh là người thứ hai khiến tôi mất kiểm soát sau bao nhiêu năm."

Lời nói nửa thật nửa giả, lại là thứ dễ khiến người ta tin nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!