Chương 36: (Vô Đề)

Trần Tri Nguyên cũng nhìn thấy bài đăng trên mạng xã hội đó, ai không ngốc đều có thể nhận ra hôm nay cô không đi thăm họ hàng.

Nhưng anh cũng không vạch trần.

"Chạy xe từ khu cắm trại qua khoảng nửa tiếng, cậu có muốn mình đến đón không? Không cần chuẩn bị gì đâu, bên này bọn mình có đủ cả, gần đây cũng có siêu thị."

Lương Uyển bình tĩnh lại, cầm điện thoại lên trả lời.

"Không cần đâu, mọi người cứ chơi đi."

Anh vẫn không từ bỏ:

"Tiểu Lương Uyển, trước đây chẳng phải cậu rất thích chơi thật hay thách sao? Qua đây chơi cùng bọn mình đi, người cũng chưa đủ nữa."

Lương Uyển xoa huyệt thái dương, ánh mắt rơi vào mấy chú chó lông xoăn đang chạy qua ngoài cửa sổ. Đầu lông xoăn nhẹ dưới ánh mặt trời ánh lên sắc vàng rực rỡ.

Cô khẽ mỉm cười.

"Mình đâu còn là đứa trẻ mười mấy tuổi nữa."

Thời học sinh, những người mong chờ trò Thật hay thách nhất, ngoài những kẻ mê buôn chuyện, chính là những cô cậu thiếu niên đang chớm nở tình cảm.

Nếu trở thành người xui xẻo bị chọn, có thể nhân cơ hội bị đám đông đẩy đến trước mặt người mình thích, mượn trò chơi để nói lên tâm ý.

Lúc tốt nghiệp cấp ba, Lương Uyển cũng đã từng nói gì đó với Trần Tri Nguyên, nhưng nội dung cụ thể thì cô không còn nhớ rõ. Chỉ biết rằng lúc đó anh không xem là thật, mà quay sang cười đùa cùng đám bạn nam khác. Những bong bóng màu hồng trong lòng cô cũng theo đó mà vỡ tan.

Sau đó, bọn họ không còn liên lạc nhiều nữa.

Nhưng Lương Uyển cũng không phải kiểu người vì tình cảm mà dằn vặt. Huống hồ, cảm xúc đó còn chưa kịp nảy mầm.

Không gặp thì sẽ quên.

Mãi đến khi gặp lại...

Chu Lịch xuất hiện.

Phố mạng nổi tiếng là phố đi bộ, xe chỉ có thể dừng ở đầu hoặc cuối đường, vậy nên anh đi bộ đến.

Anh mặc một chiếc áo phông đen, tay áo dài vừa qua khuỷu tay, tôn lên dáng người cao gầy. Trên áo có in mấy chữ nghệ thuật

"Thiên đường cún cưng", ngay chính giữa còn có một chú chó màu vàng mập ú mà Lương Uyển trùng hợp nhận ra.

Cô phì cười, biểu cảm không thể kiểm soát.

Cười đến mức cúi gập người, đến khi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô bất ngờ chạm vào ánh mắt của Chu Lịch.

Cơn gió lướt qua ngã tư làm lay động tán cây. Lương Uyển không nghe thấy âm thanh bên ngoài nhà hàng, nhưng bên tai dường như vang lên tiếng lá cây xào xạc.

Cô ngỡ ngàng một thoáng, nhanh chóng thu lại nụ cười, ánh mắt dời sang chậu cây bên cạnh. Vài giây sau, cô giả vờ vô tình quét mắt nhìn Chu Lịch một lần nữa.

Ánh mắt dừng lại.

Anh nhìn cô khẽ cười.

Những tia nắng vỡ vụn xuyên qua kẽ lá, rơi lốm đốm trên người anh. Gió thổi qua, những sợi tóc cũng khẽ lay động.

Ánh mắt cô bị hút chặt không thể dời đi.

Gió nhanh chóng dừng lại, Lương Uyển cũng vội vàng lấy lại tinh thần, thu dọn đồ đạc rồi bước ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!