Chương 33: Chỉ cần anh không xuất hiện, em sẽ hiểu

Trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, nhiều người trong công ty háo hức bàn luận về kế hoạch du lịch của mình. Dù khả năng cao vẫn phải vừa đi chơi vừa làm việc, nhưng việc rời khỏi thành phố mà mình đã nhìn chán, đến một nơi xa lạ lại mang đến cảm giác thú vị.

Lương Uyển không thích chen chúc giữa đám đông, thà nhìn thảo nguyên rộng lớn qua màn hình còn hơn phải len lỏi giữa dòng người. Nhưng đã ba năm cô chưa về Hàng Châu, hơn nữa trước đó đã hứa với Trần Tri Nguyên, lần này cô cũng gia nhập vào hàng ngũ săn vé sớm.

Chỉ có điều, chuyến đi của cô là từ một thành phố còn chưa kịp quen đã thấy chán, đến một nơi đã quá quen nhưng lại không muốn quay về. Cảm xúc đương nhiên chẳng thể gọi là háo hức.

Sau lần trước, Trần Tri Nguyên vẫn tìm cơ hội dò hỏi về người đàn ông đi cùng cô đêm hôm đó, giọng điệu cố tỏ ra thờ ơ. Lương Uyển thành thật trả lời—là sếp Chu. Tình cờ gặp nhau lại đúng lúc trời mưa, anh ấy chỉ tốt bụng đưa cô về nhà mà thôi.

Thuốc ngậm Tây Qua Sương vẫn còn đặt trên bàn làm việc, chưa dùng hết, nhưng vết loét bên lưỡi đã lành. Sau hôm đó, vết thương vẫn sưng lên khiến cô nói chuyện không rõ mấy ngày, đồng nghiệp còn đùa rằng cố tình ép cô nói nhiều hơn.

Có lẽ nhờ thuốc của Chu Lịch có tác dụng, lần này vết thương không đau như trước, thời gian chịu đựng cũng ngắn hơn.

Trong giờ nghỉ trưa, Phương Nguyện và Trần Nghiễn từ bộ phận sáng tạo chạy sang phòng khách hàng, mang cho cô một cốc trà sữa mới ra mắt. Chưa nói được mấy câu thì thấy Từ Phi Lâm mặt mày tái mét, đùng đùng mở cửa phòng làm việc lao ra, đi thẳng vào phòng trà, uống cạn một bình nước.

Sau đó, cô ấy đứng trước cửa sổ lớn, đờ đẫn nhìn ra ngoài rất lâu.

Trần Nghiễn rùng mình, hỏi:

"Lại có ai gây họa rồi à?"

Lương Uyển không nhịn được cười:

"Người thường xuyên gây ra những rắc rối lớn nhất chẳng phải đang ở đây sao?"

Trần Nghiễn bĩu môi:

"Em đã mấy tháng rồi không phạm lỗi gì đấy."

Nói nửa ngày, cuối cùng chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra. Cả buổi chiều cũng không thấy Từ Phi Lâm nổi giận với ai, nên mọi người dần quên đi.

Cuối tháng Chín, thời tiết không quá nóng cũng chẳng quá lạnh. Tóc Lương Uyển lại dài thêm một chút, cô vẫn chưa có thời gian đi cắt, những lọn tóc lộn xộn đã quá vai. Thỉnh thoảng sau giờ làm việc, cô sẽ thả tóc xuống.

Trên chuyến tàu điện ngầm về nhà, Tạ Vãn Hinh nhắn tin nói mẹ cô ấy vừa từ Hàng Châu sang, mang theo ít măng khô và bánh của tiệm Nam Tống Hồ Ký, hỏi cô có muốn lấy không, tối muộn cô ấy có thể mang qua.

Lương Uyển cảm ơn nhưng từ chối, cô không có thời gian nấu ăn, chưa nói đến việc nấu canh, hơn nữa cô cũng không thích bánh ngọt, cảm thấy chúng khô khan khó ăn.

"Mình về Hàng Châu vào dịp Quốc Khánh."

Tạ Vãn Hinh vỗ trán:

"Đúng rồi, suýt nữa mình quên mất. Lần này mình không về, sẽ cùng bố mẹ sang Singapore du lịch. Đến lúc đó sẽ mang đặc sản bên đó về cho cậu!"

"Chúc cậu có chuyến đi vui vẻ."

Trên tàu điện ngầm, Lương Uyển dựa vào ghế ngủ gật một lúc. Sau khi chuyển tuyến hai lần, cuối cùng cô cũng về đến nhà.

Trong khu chung cư, bãi cỏ vừa được phun thuốc trừ sâu, mùi hóa chất nồng nặc lan vào tận hành lang, gây cảm giác khó chịu. May mà khi đóng cửa lại, mùi hôi cũng bị chặn bên ngoài.

Khóa cửa xong, Lương Uyển chọn một quán giao đồ ăn nhanh nhất, đặt đơn rồi bắt đầu cởi áo, chuẩn bị đi tắm.

Chưa đầy năm phút sau khi về đến nhà, một tràng gõ cửa gấp gáp và dữ dội vang lên, phá tan sự yên tĩnh. Động tác của Lương Uyển khựng lại.

Nhịp gõ cửa dồn dập, không có khoảng ngừng, khiến người ta không khỏi dựng tóc gáy, giống như cảnh tượng trong một bộ phim kinh dị khi lũ thây ma mất kiểm soát đập cửa xông vào.

Lương Uyển nín thở, nhanh chóng mặc lại quần áo, khom người bước đến mắt mèo quan sát bên ngoài.

Có hai người.

Một là Lý Dịch Trình, khuôn mặt méo mó vì tức giận. Người còn lại không cao nhưng vạm vỡ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!