Chương 32: Tư thù cá nhân

Lương Uyển không nhịn được mà hít vào một hơi, phần cằm bị anh nắm trong lòng bàn tay, miệng hơi phồng lên. Cô xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Nhưng cơn đau khiến cô không còn tâm trí để đối nghịch với Chu Lịch.

Cô khẽ mở miệng, luồng không khí mát lạnh tràn vào khoang miệng. Dù cơn đau không giảm bớt, nhưng ít nhất cũng dễ chịu hơn một chút.

Chu Lịch bật đèn trong xe, dưới ánh sáng, anh thấy bên mép lưỡi cô có một vết rách nhỏ, máu đang rỉ ra.

Không trách cô lại đau đến vậy.

Làn da cô dưới ánh sáng trở nên trong suốt, đôi gò má đỏ hồng vì cơn đau.

Bị ánh sáng đột ngột chiếu vào, Lương Uyển theo bản năng nhắm chặt mắt, đầu hơi ngửa ra sau. Cô co tay lại đặt trước ngực, các ngón tay khẽ siết vào nhau, cố gắng chuyển hướng sự chú ý bằng cách véo nhẹ vào lòng bàn tay.

Chu Lịch thở ra một hơi nhẹ, tách bàn tay cô ra, rồi lấy từ tủ lạnh trên xe một chai nước và đưa cho cô.

Đợi anh một chút.

Nói xong, anh mở cửa xe, lấy ô rồi bước vào màn mưa mịt mờ.

Lương Uyển vô thức vươn cổ nhìn theo bóng anh, nhưng mưa quá dày khiến tầm nhìn của cô bị che khuất, chỉ có thể thấy một bóng dáng trắng nhạt dần xa.

Không biết đã chờ bao lâu, cơn đau trên lưỡi không còn dữ dội như trước, nhưng cô vẫn không dám chạm răng vào vết thương. Chỉ khi Chu Lịch không có ở đây, cô mới không cần giữ ý nữa, liền để đầu lưỡi hơi thè ra ngoài, để cơn gió mát lạnh xoa dịu vết đau.

Hai bên cửa sổ xe đã phủ đầy những hạt mưa nhỏ.

Cô chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy các bảng hiệu cửa hàng bên đường và bóng người lướt qua.

Dẫu sao đây cũng là Bắc Kinh, người đông, nhịp sống nhanh, ngay cả cơn mưa cũng không thể cản bước chân họ.

Đang nhìn ngắm bên ngoài, cô bỗng nghe thấy tiếng cửa xe mở ra.

Lương Uyển theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Chu Lịch.

Anh cầm một túi nhựa có in logo của một chuỗi hiệu thuốc lớn.

Vừa ngồi vào xe, trên người anh đã mang theo hơi lạnh và mùi ẩm ướt. Vai áo anh dính nước mưa, khiến lớp sơ mi thẫm màu hơn.

Anh lấy ra một hộp thuốc con nhộng, một lọ vitamin nhỏ, và một chai thuốc xịt Tây Qua Sương.

Lương Uyển làm theo hướng dẫn của anh, uống thuốc, sau đó cúi đầu, lén lút mở miệng. Cảm giác bị răng cọ vào vết thương thực sự rất khó chịu.

Ngẩng đầu lên.

Hả?

Chu Lịch vừa mở nắp chai thuốc xịt thì thấy cô quay đầu lại nhìn mình, đầu lưỡi vẫn chưa rụt vào.

Anh cúi đầu mím môi, khóe miệng lướt qua một nụ cười khó nhận ra, một lát sau, anh khẽ hắng giọng.

"Há miệng ra, anh xịt thuốc cho."

Lương Uyển hơi ngẩn người một giây, sau đó từ từ mở miệng.

Chu Lịch nghiêng người, nâng nhẹ cằm cô để ánh sáng có thể chiếu rõ vết thương. Ánh đèn dịu nhẹ bao quanh đường nét khuôn mặt anh, ngay cả những sợi tóc cũng ánh lên sắc vàng nhạt.

Tư thế ngửa đầu của cô khiến cô theo bản năng nhìn vào mắt anh, còn anh thì lại đang tập trung vào môi và lưỡi cô.

Chính vì sự lệch hướng ánh nhìn ấy, cô mới không né tránh mà vô thức ngước nhìn vào hồ nước sâu thẳm trong đôi mắt ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!