Lương Uyển im lặng một lúc, rồi trả lời:
"Chưa. Hắn ta vẫn chưa thực sự làm gì cả, tôi không có đủ lý do để báo cảnh sát."
Hai ánh mắt giao nhau sau khoảng thời gian dài không gặp.
Hách Dịch Phi đứng bên cạnh, lo lắng nghĩ: Nói thì nói vậy, nhưng đợi đến khi hắn thực sự ra tay thì đã muộn rồi.
Sao lại bị một kẻ cặn bã như thế bám theo cơ chứ...
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bước tới, dẫn họ đến bàn.
Phương Nguyện là kiểu người thích giao lưu, càng đông càng vui, hoàn toàn không nhận ra Lương Uyển có thể không muốn.
"Đã quen biết cả rồi, hay là ghép bàn luôn đi! Đây vốn dĩ là bàn bốn người mà."
"Nhưng bàn này nhỏ quá, không đủ chỗ để nhiều món đâu." Lương Uyển vịn vào mép bàn, cố gắng dập tắt ý tưởng này.
Đáng tiếc, người được mời cũng có kẻ thích hóng chuyện.
"Không sao, bọn tôi cũng không đói lắm, gọi ít thôi."
Vừa nói, Hách Dịch Phi vừa thản nhiên ngồi xuống chỗ mà Phương Nguyện nhường lại.
...
Lương Uyển không biết phải nói gì.
Cô đâu thể thẳng thừng bảo: Tôi không muốn ăn cùng mọi người.
Chỉ có thể miễn cưỡng nhích vào trong, gượng gạo nói: Mời ngồi.
Cô không chỉ đích danh ai, nhưng người đàn ông bên cạnh với khí chất áp đảo lại rất tự nhiên, vắt áo khoác sang bên rồi ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ thấy khách đồng ý ghép bàn thì vui vẻ thông báo qua bộ đàm, chuẩn bị đón thêm lượt khách mới.
Bên đối diện, hai người hướng ngoại trò chuyện rôm rả, từ món ăn trước mặt lan sang quê quán.
Lương Uyển lắng nghe một cách hời hợt.
Chủ nhân của bé chó mập tên Hách Dịch Phi, người Ôn Châu, gia đình kinh doanh nhà máy ở quê, họ hàng cũng làm ăn buôn bán. Anh ta theo bố mẹ phát triển ở Hàng Châu, lần này ra Bắc Kinh chỉ ở hai ngày rồi lại về.
Phương Nguyện cười, chỉ vào Lương Uyển:
"Hai người coi như đồng hương đấy, chị Uyển cũng là người Chiết Giang, quê ở Hàng Châu."
"Cô là người Hàng Châu à? Hiện tại tôi đang theo bố học việc, công ty ở quận Dư Hàng. Nhà cô ở quận nào? Khi nào về để tôi mời một bữa."
Lương Uyển mút lấy ống hút ly nước ép dưa hấu, cúi đầu, một lúc lâu sau mới đáp:
"Hồi trước ở Hạ Thành."
Hạ Thành?
"Bây giờ không còn nữa, vài năm trước đã sát nhập vào Cống Thự."
"À, ra vậy. Tôi cũng chưa rành về Hàng Châu lắm." Hách Dịch Phi gãi đầu.
Lương Uyển buông ống hút đã bị cắn bẹp, cười nhạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!