Chương 30: (Vô Đề)

Trần Nghiễn là người đầu tiên nhận ra sự khác lạ của Lương Uyển. Khi nói chuyện, cô luôn chậm nửa nhịp, như đang có tâm sự.

Hỏi lý do, Lương Uyển chỉ đáp rằng ngủ không ngon.

Có những chuyện, dù nói ra với người không liên quan cũng chẳng giải quyết được vấn đề, nên lúc này cô chọn cách im lặng.

Thói quen này không phải ngày một ngày hai mà thành.

Khi bị bệnh, trừ phi đến mức không thể cử động, cô sẽ không chủ động nhờ giúp đỡ, vì chẳng có ý nghĩa gì. Người khác không thể gánh thay cơn đau của cô, cũng không thể uống thuốc, tiêm chích hay phẫu thuật thay cô.

Ngược lại, có khi cô còn nhận về một bài giáo huấn.

— Đã bảo đừng ăn mấy thứ không lành mạnh rồi mà.

— Ai bảo ngủ muộn như thế chứ!

Dù nguyên nhân cô bị bệnh vốn không phải vì những điều đó.

Còn về thứ gọi là giá trị tinh thần mà một số người cần khi ốm đau, Lương Uyển không mấy coi trọng.

Cô đối với bản thân như vậy, với người khác cũng thế, thế nên bị mang tiếng là lạnh lùng, vô tình. Giờ đây, cô đã biết cách quan tâm người khác bằng lời nói, nhưng những người từng trách cô vô tình cũng đã rời xa cô rồi.

Ở Trùng Khánh, giữa những cuộc vui chơi ăn uống, Tạ Vãn Hinh nhận được hai tin nhắn từ Lương Uyển.

Một tin là ảnh chụp kiện hàng đã lấy.

Tin còn lại viết:

"Gặp Lý Dịch Trình rồi. Khi về đừng về nhà một mình, gọi công ty chuyển nhà đi cùng."

Vẫn là phong cách điềm tĩnh, ngắn gọn, súc tích của Lương Uyển.

Tạ Vãn Hinh không thể cảm nhận nỗi sợ còn đọng lại qua những dòng tin nhắn, mà Lương Uyển cũng không mong điều đó. Cô biết bản thân vốn kín đáo, khó đoán, cũng không ai có nghĩa vụ phải hiểu tâm trạng cô, rồi dỗ dành cô.

Trong phòng trà, Lương Uyển hít một hơi thật sâu.

Cô có chút ghét hướng cửa sổ của phòng trà—tòa nhà của Voss gần như là điểm nhấn của cả thành phố này. Mỗi khi cô đang suy nghĩ chuyện khác, nó lại như một loại virus xâm nhập vào đầu óc cô, khiến cô nhớ đến Chu Lịch.

Phần lớn thời gian, cô chỉ nghĩ về sự nghiệp, tính cách của anh, nhưng đôi khi—cũng sẽ nhớ đến Lee.

Cô chưa từng phủ nhận mình rung động với Lee, nếu không thì chẳng khác gì tự lừa dối bản thân.

Nhưng cô cũng không đồng nhất Lee với Chu Lịch.

Khi đánh giá một người, không thể chỉ nhìn vào bản thân họ mà còn phải xét đến môi trường xung quanh, địa vị hiện tại, và cả thời điểm nữa.

Suy nghĩ ngày càng sâu, Lương Uyển bất giác bật cười.

Cô vẫn thấy đề nghị lần trước của anh thật hoang đường, không hiểu anh xuất phát từ ý định gì.

Nhưng những ngày qua, ngoài bóng ma mang tên Chu Lịch lởn vởn quanh đầu cô, còn có một con quỷ đáng sợ hơn nữa.

Tạ Vãn Hinh đã trở về từ Trùng Khánh được một tuần. Cô nghe theo lời khuyên của Lương Uyển, vung tiền thuê công ty chuyển nhà tốt nhất để lo trọn gói từ sắp xếp, đóng gói đến vận chuyển.

Trong khoảng thời gian này, Lý Dịch Trình từng thử dùng tài khoản mới để kết bạn với cô trên WeChat, nhưng không thành công. Sau đó, hắn không có thêm bất kỳ động tĩnh nào khác.

Tạ Vãn Hinh ngồi trong căn nhà mới, nhâm nhi tách trà, thỏa mãn duỗi người: "Hắn cuối cùng cũng chịu từ bỏ rồi. Lúc yêu nhau mình tiêu bao nhiêu tiền vì hắn cũng chẳng đòi lại, thế mà hắn còn dám đến mượn tiền mình. Dù mình có là tỷ phú cũng không cho hắn vay!

Đồ cặn bã, cuối cùng thế giới của mình cũng yên bình rồi. À, cục cưng, nói cho cậu nghe này, mình gặp được crush mới ở Trùng Khánh rồi! Đã kết bạn WeChat, anh ấy là người...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!