Bề mặt lạnh lẽo trong khoảnh khắc mọc ra xiềng xích, trói chặt đôi chân không thể di chuyển.
Lương Uyển đứng sững tại chỗ, theo bản năng quay lại, kinh ngạc nhìn anh. Cô lẽ ra phải quay đầu rời đi không chút do dự, nhưng bản năng luôn nhanh hơn lý trí.
Không biết có phải do ảo giác không, cô cảm thấy trong giọng điệu của anh mang theo ý chế giễu. Bốn mắt chạm nhau, cô vẫn không nhìn thấu suy nghĩ thực sự của người đàn ông này.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Lương Uyển cũng sẽ không tin rằng anh nói câu này là vì lưu luyến cô. Cô chưa từng quên rằng anh đã từng nói cô quá tự cho mình là trung tâm.
Chu Lịch và cô, ở một số khía cạnh nào đó, rất giống nhau.
Tình cảm, hay nói đúng hơn là d. ục vọng, đối với cả hai mà nói đều không đáng kể.
Có – thì chỉ như một chút gia vị cho cuộc sống, thêm phần thú vị.
Không có – cũng chẳng sao, cùng lắm thì tự mình giải quyết.
Nếu không chết vì thiếu nó, vậy nó vĩnh viễn không phải điều quan trọng nhất.
Logic cơ bản của cuộc sống chẳng qua chỉ là tiếp tục sống, tốt nhất là sống một cách đàng hoàng, vậy là đủ.
Sau một hồi suy xét, Lương Uyển dám khẳng định, anh đang chế giễu cô.
Em từ chối.
Cô nắm chặt tay nắm cửa, thản nhiên đáp lời rồi bước ra ngoài.
Gâu, gâu!
Một cái đuôi như chổi lông bỗng xuất hiện từ phía ghế sofa trong phòng nghỉ, ve vẩy chạy đến trước mặt Lương Uyển. Cái thân hình mập ú lao tới chân cô, cào cào ống quần vài cái rồi ngồi xuống, nghiêng đầu, lè lưỡi nhìn cô.
Dù có hơi mù mặt chó, nhưng cái đuôi dài và khuôn mặt tròn của Hổ Béo thật sự rất dễ nhận ra.
Ánh mắt cô rời khỏi bình ga dưới chân, nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đang ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.
Anh ta đi lại không được thuận lợi, một bên chân hơi khập khiễng.
"Chưa bao giờ thấy Hổ Béo ngoan ngoãn thế này với ai ngoài Lee."
Không ngoài dự đoán, đây chính là chủ nhân của Hổ Béo.
Lương Uyển gật đầu với anh ta, nở một nụ cười xã giao, cố nhịn không đưa tay ra vu. ốt ve Hổ Béo, dứt khoát rời đi bằng thang máy.
Hách Dịch Phi dõi theo bóng dáng cô trong chốc lát, mãi đến khi mở cửa phòng làm việc của Chu Lịch mới thu lại ánh nhìn.
Vừa bước vào, anh ta lập tức thả dây dắt Hổ Béo, nhướng mày hỏi:
"Người vừa rồi là ai thế? Hổ Béo thích cô ấy lắm, còn ngoan ngoãn ngồi cạnh chân cô ấy, thật hiếm thấy."
Chu Lịch liếc anh ta một cái, trở lại bàn làm việc ngồi xuống.
"Cậu đã nói chuyện điện thoại với cô ấy."
Hách Dịch Phi mất vài giây để hiểu câu này, rồi ngạc nhiên:
"Tôi nói chuyện điện thoại với cô ấy lúc nào? Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy mà... Khoan đã, chẳng lẽ cô ấy chính là người đã nhặt được Hổ Béo hôm trước?"
Chu Lịch không nói gì, nhưng hiểu tính anh, không lên tiếng thì phần lớn là ngầm thừa nhận.
"Vậy tôi phải đuổi theo cô ấy, lần trước cô ấy không nhận tiền cảm ơn, tôi phải cảm tạ cô ấy mới được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!