Chương 28: Cùng nhau vui vẻ

"Làm phiền gửi cho em số tài khoản ngân hàng của anh."

Trong tầng hầm để xe tối tăm, màn hình điện thoại sáng rực chói mắt.

Chu Lịch bật đèn lên, nhìn chằm chằm tin nhắn hồi lâu. Ngón trỏ anh lướt nhẹ trên mặt lưng điện thoại, mãi một lúc sau mới dừng lại.

Tin nhắn do Lương Uyển gửi đến.

Đây là cách duy nhất họ có thể liên lạc với nhau mà không cần qua bên thứ ba.

Tất cả đều nhờ vào Hổ Béo.

Chu Lịch không trả lời, cất điện thoại vào túi, tắt máy xe rồi xuống xe.

Tầng hầm mát hơn bên trên, bỗng nhiên, còi của một chiếc xe nào đó vang lên đột ngột, âm thanh vọng khắp không gian rộng lớn, kéo dài một cách khó chịu. Khi tiếng còi sắp tắt, một tiếng mèo kêu bất ngờ hòa lẫn vào đó.

Mèo hoang tìm đến tầng hầm trú mưa, tránh nóng không có gì lạ. Chu Lịch theo âm thanh liếc mắt qua, là một con mèo sữa trắng muốt, chỉ có chân trước bên phải có một ít lông đen. Khuôn mặt tròn trĩnh của nó lộ ra vẻ ấm ức và vô tội.

Điện thoại reo lên.

Chu Lịch thu lại ánh mắt, vừa định nghe máy thì cuộc gọi đã bị ngắt. Từ đầu đến cuối chỉ reo đúng một giây.

Anh cúi đầu nhìn nhật ký cuộc gọi nhỡ, khóe môi khẽ cong lên một chút mà không ai nhận ra.

Không lâu sau, tin nhắn mới đến.

Bấm nhầm.

Ngay sau đó, cô lặp lại yêu cầu:

"Nếu anh không gửi em số tài khoản, em chỉ có thể chuyển cho Kim Nghị rồi nhờ anh ấy gửi lại anh."

Meo—

Trong lúc đó, con mèo sữa không biết từ khi nào đã lặng lẽ đi từ gầm xe bên cạnh đến bên chân Chu Lịch, thong thả bước đi, cào cào vào ống quần anh. Trên tai nó có một vết khía, có lẽ đã bị người ta bắt đi triệt sản rồi.

Hôm nay tâm trạng Chu Lịch có vẻ tốt hơn bình thường, kiên nhẫn dành thời gian cho một chuyện nhỏ nhặt như thế này. Anh vừa định cúi xuống quan sát kỹ hơn

"cánh tay có hình xăm" của con mèo, một chiếc xe từ góc cua rẽ tới, đèn xe rọi sáng gương mặt của nó.

Lúc này, anh mới phát hiện đôi mắt nó có điểm không bình thường.

Chưa kịp nhìn kỹ, xe vừa tới gần, con mèo đã vội vàng bỏ chạy mất hút.Xe buýt dù sao cũng không thể nhanh bằng tàu điện ngầm. Ngồi ở ghế sau bị lắc lư đến mức buồn nôn, Lương Uyển bắt đầu tự hỏi liệu có phải đầu óc cô bị cửa kẹp rồi không mà lại chọn đi xe buýt vào giờ cao điểm? Không đi con đường thẳng tắp rộng lớn, lại cố chơi phong cách văn nghệ, ngắm cảnh.

Một ngày bận rộn làm trâu làm ngựa, còn tư cách đâu mà đòi văn nghệ?

Tin nhắn gửi cho Chu Lịch như rơi vào biển sâu, suốt chặng đường, cô đặt điện thoại xuống rồi lại cầm lên không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không nhận được hồi âm từ anh.

Vài lần điện thoại rung lên, nhưng không phải là tin nhắn từ anh, mà là tin quảng cáo hoặc thông báo trừ tiền.

Có lẽ, Chu Lịch chẳng thèm để mắt đến số tiền đó.

Nhưng số tiền này dù thế nào cô cũng phải trả lại, không những thế, còn phải bù cả khoản đền bù cho anh khi ở Na Uy.

Có lẽ vì lên xe quá đông người, điều hòa không còn hiệu quả. Ngồi tận ghế sau, Lương Uyển như bị hấp trong nồi hơi, nóng đến mức tâm trạng cũng bắt đầu bực bội.

Điện thoại lại rung lên.

Chu Lịch cuối cùng cũng chịu trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!