Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi trước tiên, sau đó trần nhà trắng toát đập vào mắt. Cố gắng di chuyển cánh tay, cô cảm nhận được thứ gì đó đang kéo căng, mang theo chút đau nhói.
Lương Uyển nhíu mày cúi xuống nhìn, một cây kim đang cắm trên mu bàn tay, dịch truyền chảy chậm qua ống truyền vào cơ thể.
Bên giường không có ai, điện thoại cũng không thấy đâu, cả trên người lẫn đầu giường. Cô vừa ngồi dậy định ấn chuông gọi y tá thì cơn chóng mặt ập đến, trước mắt lóe lên những vệt sáng trắng đen đan xen, từng đường vân xám trắng chập chờn di động.
Lương Uyển đành thả lỏng, ngã người xuống giường, giơ cánh tay không truyền dịch lên che bớt ánh sáng trên trần.
Trong đầu cô trống rỗng như những bức tường bệnh viện, chẳng có lấy một ý nghĩ nào.
Chị Uyển!
Tiếng gọi mạnh mẽ vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh ấy.
Trần Nghiễn cầm mấy tờ giấy, cùng Phương Nguyện một trước một sau bước vào phòng bệnh. Một người khóc lóc như thể cô đã chết, trong khi người còn lại lại tỏ ra bình tĩnh, đáng tin cậy hơn nhiều.
Giữa những lời nói lộn xộn của Trần Nghiễn, Lương Uyển cuối cùng cũng bắt được một thông tin:
"Là Kim Nghị của Voss gọi điện bảo các em đến?"
Phương Nguyện gật đầu:
"Đúng vậy. Chị Alice bảo em qua đây, Ben thì nhất quyết đòi đi cùng." Không cần nghĩ cũng biết giờ này chắc chắn Fingerprint đang rất bận, việc Trần Nghiễn được đi theo có lẽ là nhờ Từ Phi Lâm đặc biệt ưu ái.
Là Kim Nghị?
Bộ não vừa mới tỉnh dậy như chưa kịp khởi động hoàn toàn, Lương Uyển lặp lại cái tên với chút hoài nghi và khó tin.
Phương Nguyện lại một lần nữa xác nhận, nói rằng chính Kim Nghị tình cờ phát hiện cô bên vệ đường rồi đưa cô vào bệnh viện tư này.
Ánh mắt Lương Uyển mất đi tiêu cự, cô lẩm bẩm như nói với chính mình: Là Kim Nghị sao?
Ký ức buổi trưa dần trở nên rõ ràng hơn trong sự xác nhận lặp đi lặp lại.
Không đúng, không phải Kim Nghị.
Người xuất hiện dưới gốc cây dương đó rõ ràng là Chu Lịch.
"Chị Uyển, có gì không ổn sao?"
Lương Uyển nhanh chóng chớp mắt, vừa lắc đầu vừa thu lại dòng suy nghĩ đang trôi xa.
Không có gì. Cô ngước lên nhìn chai truyền dịch,
"Truyền xong chai này là có thể về rồi đúng không?"
Trần Nghiễn đưa tập giấy xét nghiệm cho cô xem:
"Có thể thì có thể, nhưng chị về nhà phải nghỉ ngơi cho tốt. Chị Alice cho chị nghỉ hai ngày đấy."
Hai ngày nghỉ...
Lương Uyển ngửa cổ uống chút nước, nhìn lướt qua từng tờ kết quả, ký ức về việc Chu Lịch đưa cô đi làm các xét nghiệm lại hiện về trong đầu.
Ngày trước khi từ Na Uy trở về, Lee cũng từng đưa cô đi kiểm tra như vậy. Trong cốt tủy, anh là người bá đạo, có những chuyện nhất quyết không cho phép thương lượng.
Cô hắng giọng, hỏi:
"Có biết điện thoại của chị ở đâu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!