Chương 25: (Vô Đề)

Đáp xuống Bắc Kinh, Lương Uyển chưa kịp về nhà đã lập tức đến công ty. May mắn là hôm nay cô không phải tăng ca đến tận khuya, lúc bầu trời chuyển sang sắc lam của hoàng hôn, cô kéo vali về nhà.

Tạ Vãn Hinh chờ sẵn ở cửa, trông đáng thương như một chú mèo hoang—chỉ khác là một chú mèo Ragdoll lông lá bóng loáng.

Lương Uyển mở cửa, quay đầu lấy từ ngăn kéo một chiếc chìa khóa dự phòng đưa cho cô ấy. Căn nhà cũ này vẫn chưa đổi sang khóa điện tử.

"Lý Dịch Trình có thể sẽ tiếp tục tìm cậu, trước mắt cứ tạm lánh ở đây đã." Hai đêm liền ngủ không ngon, mí mắt Lương Uyển giật liên tục, đến cả việc mở ra cũng thấy tốn sức.

"Cậu có muốn cân nhắc đổi chỗ thuê không? Hắn ta biết địa chỉ của cậu, thế thì không an toàn chút nào."

Tạ Vãn Hinh xách túi, ngã phịch xuống ghế sofa.

"Nhưng hợp đồng thuê của mình vẫn chưa hết hạn mà."

"Thử thương lượng với chủ nhà xem. Nếu không được, thà chịu thiệt một ít tiền còn hơn mất an toàn."

Lương Uyển nói vậy vì xét theo tình hình của Tạ Vãn Hinh—cô ấy có tài chính ổn định, cùng lắm vẫn có bố mẹ giàu chống lưng.

Đã không phải vì miếng cơm manh áo mà liều mạng, thì tránh rủi ro vẫn quan trọng hơn tiền bạc.

"Ừm... cũng đúng, hay là mình chuyển đến ở chung với cậu luôn đi?"

Căn hộ này có hai phòng ngủ, một phòng khách, tạm thời chỉ có một chiếc giường nhưng mua thêm cũng chẳng phải chuyện khó.

Lương Uyển không lên tiếng, có vẻ lưỡng lự, mãi lâu sau mới nói:

"Chúng ta có thói quen sinh hoạt khác nhau."

Cô ngủ rất nông, trước đó ngủ cùng phòng với Giang Chi Kỳ đã không tài nào chợp mắt vì tiếng nghiến răng của cô ấy. Dù Tạ Vãn Hinh không có thói quen đó, nhưng cô ấy là một cú đêm chính hiệu, có thể cày phim đến ba giờ sáng.

Ngoài ra, Lương Uyển thực sự không thích chia sẻ không gian riêng tư lâu dài với người khác, dù người đó là Tạ Vãn Hinh.

"Được rồi được rồi, mình biết mà."

Tạ Vãn Hinh bĩu môi.

"Vậy mình tìm một chỗ gần nhà cậu, thế là được chứ gì?"

Lương Uyển khẽ cười, Tất nhiên rồi.

"Thế tối nay ngủ kiểu gì đây?"

"Cậu ngủ phòng ngủ, mình ngủ phòng khách." Lương Uyển không do dự, vừa nói vừa ôm một chiếc chăn điều hòa ra ghế sofa.

"Ngủ chung đi, mình không ngáy cũng không nghiến răng đâu."

Tạ Vãn Hinh biết giấc ngủ của Lương Uyển không tốt, nhưng cũng không thể để chủ nhà ra ngủ sofa được.

Lương Uyển lắc đầu.

"Mình còn phải trả lời email, sửa kế hoạch của Voss nữa, nhiều việc lắm, ở phòng khách đi lại tiện hơn."

Tạ Vãn Hinh không ép nữa, sau một trận loạt soạt dọn dẹp, cô ấy tắm rửa xong xuôi rồi vào phòng, khép cửa lại, để phòng khách trở về sự yên tĩnh.

Tắm xong, Lương Uyển pha một ly cà phê, hít sâu một hơi rồi ngồi vào làm việc. Sau khi xử lý xong những công việc khác, cô bắt tay vào chỉnh sửa đề án của Voss.

Mãi đến khi bên ngoài trăng thanh sao thưa, cô mới dừng tay gõ phím, lúc này mới nhận ra đã quá nửa đêm.

Cô gửi tài liệu đến địa chỉ email của Kim Nghị, vốn không nghĩ sẽ nhận được hồi âm vào giờ này, nhưng chưa đầy năm phút sau, đối phương đã trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!