Cả...m... ơn...
Những hạt mưa theo đường cong đuôi mắt tràn vào mắt, khiến tầm nhìn của cô bỗng chốc trở nên nhòe đi, kèm theo một cơn chua xót bất chợt.
Cô chớp mắt mạnh vài lần, cúi đầu nhận lấy tờ khăn giấy. Đúng lúc đó, một giọt nước mưa từ lọn tóc cô rơi xuống mu bàn tay của Chu Lịch, men theo xương ngón tay chảy xuống giữa các kẽ tay.
Chu Lịch khẽ siết tay lại.
Lương Uyển nhanh chóng lau sạch nước mưa ở khóe mắt, cố gắng nở một nụ cười mang tính chuyên nghiệp, lại một lần nữa cảm ơn: Cảm ơn sếp Chu.
Ngay sau đó, cô quay người, bước nhanh ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Đến khi đứng dưới mưa, cô mới mở chiếc ô mà vừa rồi vội vàng giật lấy từ tay Trần Tri Nguyên.
Tạ Vãn Hinh và Trần Tri Nguyên mang theo hàng loạt thắc mắc chạy theo bước chân vội vã của cô, tiếng gọi của họ dần dần tới gần.
Dù chỉ một giây thôi, Lương Uyển cũng không dám quay đầu nhìn biểu cảm của Chu Lịch.
"Em yêu, người đàn ông vừa rồi là đối tác của cậu à?"
"Ừm, là chủ đầu tư của dự án mới."
Lương Uyển vừa điều hòa nhịp thở dồn dập, vừa kéo thấp vành ô xuống. Nhưng chiếc ô trong suốt chẳng thể che giấu được bao nhiêu cảm xúc, chỉ cần lơ là một chút là đã bị màn đêm ẩm ướt của cơn mưa thấm vào.
"Hai người quen thân lắm à?"
"Không, bọn mình không thân. Mới gặp nhau một lần." Lương Uyển quay mặt sang hướng khác,
"Vãn Hinh, mình hơi mệt rồi, chúng ta bắt taxi về nhà nhé."
Người ta thường gặp phải những người không muốn đối diện nhất vào lúc bản thân tệ hại nhất.
Về đến nhà, khi nhìn vào gương, Lương Uyển mới thực sự thấm thía câu nói ấy.
Kẻ mắt đã bị lem từ lúc nào không rõ, mái tóc ướt rối bời dính vào trán và hai bên má. Cô đã gặp Lee trong tình trạng nhếch nhác như thế này sao?
Trông cô chẳng khác gì một kẻ dối trá tháo chạy trong hoảng loạn.
Thật nực cười.
Rất lâu sau đó, hai cánh tay chống lên bồn rửa dần mất sức, Lương Uyển ngồi bệt xuống sàn phòng tắm.
Nước ấm từ vòi sen xối xuống, bao trùm lấy cả người cô.
Cô chợt nhớ đến những lần sau khi làm t. ình với Lee, anh sẽ bế cô vào phòng tắm để rửa sạch...
Lương Uyển giật mình tỉnh táo, vội xua đi những suy nghĩ không nên có trong đầu.
Hai ngày qua, cô cố tình né tránh, không dám nghĩ đến bất cứ điều gì liên quan đến Lee. Nhưng lớp vỏ bọc này mong manh đến mức dễ dàng rạn vỡ.
Cô bắt đầu hồi tưởng lại những điều mình đã làm khi còn ở Na Uy.
Cô nói dối anh rằng mình là người Hoa gốc Thái, nói dối anh về nghề nghiệp, về chuyện bản thân thực sự có tình cảm với anh.
Lương Uyển bực bội vò rối tóc, cô còn lừa dối anh điều gì nữa?
Cô không nhớ nổi.
Những lời nói dối lớn nhỏ đan xen, chẳng khác nào những con kiến bò tán loạn trên nền đất, muốn bắt lại mà không sao bắt hết được.
Chợt nhớ đến ngày hôm đó trên bờ biển, Lee đã nói rằng anh là người không bao giờ tha thứ cho sự dối trá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!