Chương 21: Nước mưa vào mắt

Hồi nhỏ, có lần học bơi, vì ham chơi mà Lương Uyển lộn một vòng trong nước, nước có mùi thuốc tẩy tràn vào khoang mũi khiến cô hoảng loạn tưởng mình sắp chết. Cảm giác cay xè và nghẹt thở đã làm cô sợ đến mức rất lâu sau không dám xuống nước nữa.

Đó là một trong số ít những ký ức khắc sâu trong tâm trí cô.

Hiện tại, đối mặt với sự im lặng, cảm giác của Lương Uyển chẳng khác nào lúc ấy.

Không biết đã qua bao lâu, cô thấy Chu Lịch khẽ cười, nụ cười thoáng qua trong chớp mắt, chỉ để lại sự lạnh lùng trong đáy mắt.

Nếu việc để lại 1000 Krone khi ấy là vì áy náy, thì câu nói vừa rồi của cô chẳng khác nào một sự sỉ nhục. Như thể cô xem anh là kẻ bán rẻ bản thân để đổi lấy tiền bạc, mà rõ ràng anh không phải, cũng không thể nào là như thế.

Lương Uyển mím chặt môi, hối hận không thôi.

Em không có ý đó.

Cố gắng cứu vãn trong tuyệt vọng.

Chu Lịch thu lại ánh nhìn, xoay người về phía bàn làm việc. Đầu ngón tay nhẹ đặt trên mép bàn, ánh mắt hướng thẳng ra ánh nắng phản chiếu trên tòa cao ốc đối diện.

Một lúc lâu sau, anh khẽ cong ngón tay, giọng điệu lạnh nhạt hỏi:

"Em định bù vào khoản ngân sách thiếu hụt cho Voss sao?"

......

"Không nói tức là ngầm thừa nhận?"

Lương Uyển đan chặt hai tay, đáp:

"Em không có nhiều tiền như vậy."

"Những chuyện không làm được, đừng dễ dàng hứa hẹn." Chu Lịch không nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói tiếp:

"Nếu không còn chuyện gì khác, em có thể đi được rồi."

Dĩ nhiên Lương Uyển muốn xin lỗi, nhưng ngoài câu 'em xin lỗi' hay 'thật có lỗi', cô chẳng biết phải nói gì. Những lời xin lỗi đó, theo cô, chỉ làm t. ình hình thêm tệ hại.

Được. Cô cúi mắt, dứt khoát xoay người. Khi chân vừa bước ra một tấc, lại bất giác khựng lại.

"Lee, việc em có lỗi với anh là chuyện cá nhân của em. Nếu anh cần bất cứ hình thức xin lỗi nào, em đều sẵn sàng làm, nhưng chuyện này không liên quan đến công ty của em. Mong anh..."

Lại là tiếng bút rơi trên mặt bàn, vang lên rõ ràng đến mức không tưởng.

Chu Lịch nhìn về phía cô, giọng điệu dần lạnh lẽo.

"Lương Uyển, anh không phải loại người lẫn lộn công tư."

Lông mi cô khẽ rung, ánh mắt tránh đi một cách tinh tế.

Cảm ơn anh. Trước khi đóng cửa, cô nhấn mạnh một lần nữa:

"Về những chuyện xảy ra ở Na Uy, em thật sự xin lỗi. Nếu có cơ hội, em sẽ cố gắng bù đắp cho anh. Dù anh có tin hay không, tổn thương anh chưa bao giờ là ý định ban đầu của em..."

Dù cho đó chính là kết quả tất yếu.

Giọng nói của cô ngày càng nhỏ, cho đến khi bị tiếng cửa đóng lại hoàn toàn nuốt trọn.

"Chị Uyển, này! Bánh kem vị xoài mà chị thích nhất đây, em còn cố tình xúc thêm xoài cho chị nữa đó!"

Trần Nghiễn đội chiếc vương miện sinh nhật tặng kèm khi mua bánh, mặt mày rạng rỡ ghé sát vào cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!