Chương 20: Ve kêu inh ỏi

Mùa hè nóng nực không chịu nổi, những đợt sóng nhiệt không bao giờ lùi bước, tiếng ve kêu inh ỏi đến mức hai tai chẳng được yên. Lương Uyển không muốn nán lại ngoài trời dù chỉ một phút.

"Xin chào, cho hỏi cô có đặt lịch trước không? Tên của cô là gì?"

Lương Uyển.

Vài phút sau, Kim Nghị xuống lầu dẫn Lương Uyển và Giang Chi Kỳ đến phòng họp.

Ngoài dự đoán, trong phòng họp lại có sẵn một ít trà bánh.

Kim Nghị vừa mời họ thưởng thức vừa nói:

"Denise, mọi người có phiền nếu họp qua video không? Sếp Chu cũng muốn nghe kế hoạch của các bạn."

Lương Uyển hơi bất ngờ.

Các ông chủ lớn thường hiếm khi trực tiếp quan tâm đến dự án, dù có giám sát cũng chỉ trao đổi nội bộ rồi truyền đạt lại.

Không phiền đâu.

Cô không có quyền lựa chọn.

Khi cuộc họp video bắt đầu, Lương Uyển phát hiện người sáng lập này không hề lộ mặt, thậm chí không nói một câu nào. Trên màn hình đen chỉ có thời gian liên tục thay đổi.

Lương Uyển khẽ nhíu mày.

Cô không thích cảm giác này.

Chỉ có đối phương nhìn thấy cô, mọi biểu cảm và sự thay đổi trong giọng nói đều không thể che giấu, trong khi cô lại chẳng thể quan sát được họ.

Lương Uyển nghiêng người, cúi đầu lật xem tài liệu.

Trong suốt cuộc họp, chỉ có Kim Nghị và Lương Uyển dẫn dắt nhịp độ, thỉnh thoảng Giang Chi Kỳ sẽ bổ sung thêm vài ý kiến.

Mãi lâu sau, cuộc đối thoại mới dần lắng xuống, Kim Nghị đan hai tay vào nhau, gật đầu rồi hỏi Chu Lịch:

"Sếp Chu, anh thấy thế nào?"

Lương Uyển nín thở, lần đầu tiên ngước mắt nhìn thẳng vào camera.

Loáng thoáng trong loa vang lên tiếng cạch, như thể một cây bút vừa rơi xuống bàn.

"Không có vấn đề gì lớn."

Lương Uyển khựng lại.

Giọng nói này nghe rất quen, nhưng cô không tài nào nhớ ra giống ai.

Sau một hồi băn khoăn, Lương Uyển từ bỏ việc suy nghĩ sâu hơn, thở ra một hơi rồi định thu dọn tài liệu trên bàn.

"Cô Lương không hài lòng với trà bánh sao? Tôi thấy dường như cô chưa động đến một miếng nào."

Động tác của Lương Uyển khựng lại, cô ngước mắt lên nhìn màn hình máy tính, theo phản xạ trả lời:

"Tôi không phải không hài lòng..."

Dừng lại một lúc, cô lấy lại phong thái làm việc, mỉm cười giải thích:

"Chẳng qua bữa sáng tôi ăn hơi no, không còn chỗ để thưởng thức nữa. Rất cảm ơn công ty đã tiếp đãi chu đáo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!