Chương 19: Lợi dụng

Chó chạy trên sàn nhà, móng vuốt cào vào mặt đất, phát ra những tiếng lách cách vui vẻ.

Hách Dịch Phi đang ngồi trên ghế sofa với một chân bó bột, chưa kịp phản ứng thì đã bị Hổ Béo lao đến đụng trúng, đau đến mức hét lên.

Chu Lịch không hề lộ ra chút thương xót nào, chỉ xoay người định rời đi.

Lee, đợi đã. Hách Dịch Phi nghiến răng giữ anh lại.

"Cậu vừa mới về Bắc Kinh, chẳng lẽ không thể ở lại bầu bạn với người bạn đáng thương này một lát sao? Chơi game với tôi đi?"

Lâm Hiểu Yên đi công tác ở Quảng Châu, Hách Dịch Phi buồn chán đến phát hoảng. Từ khi bị thương, anh chẳng gặp được mấy người, chỉ có Hổ Béo là bạn đồng hành duy nhất. Mới đây, anh tình cờ biết tin Chu Lịch trở về nước, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Quê hương của anh là ở Ôn Châu, đến Bắc Kinh phát triển là vì Lâm Hiểu Yên. Ở đây, anh không có nhiều bạn, thỉnh thoảng cũng cảm thấy cô đơn.

Chu Lịch trở về đồng nghĩa với việc anh lại có người để làm phiền rồi.

"Tôi không rảnh như cậu."

... Hách Dịch Phi, người đã ăn bám suốt nửa năm, nhất thời cứng họng, hắng giọng một cái rồi hỏi:

"Nói đi, sao cậu đột nhiên quyết định dồn trọng tâm công việc về nước? Cậu có lợi thế hơn ở thị trường châu Âu, phát triển rất nhanh trong hai năm qua. Voss vẫn chưa đứng vững trong nước, cạnh tranh ở đây gay gắt hơn nhiều, muốn giành thị phần đâu có dễ?"

Chu Lịch hơi ngẩng cằm, nhìn Hách Dịch Phi rồi hỏi ngược lại:

"Khó khăn thì phải từ bỏ à?"

Hách Dịch Phi nhún vai, giơ tay đầu hàng.

Anh ta hiểu người bạn này của mình—bề ngoài càng tĩnh lặng, bên trong lại càng suy tính những điều người khác không biết.

Hồi đại học, Chu Lịch từng tranh luận trên cùng một sân khấu với những đối thủ hừng hực khí thế, vẻ mặt anh lại như thể đã chuẩn bị tâm lý để thua cuộc, không hề lộ ra chút hiếu thắng nào. Nhưng khi anh bắt đầu cất lời, người ta mới nhận ra tham vọng ngông cuồng ẩn sâu bên trong.

Anh là kẻ săn mồi ẩn dưới mặt nước, kiên nhẫn nhất, chờ đợi cơ hội để tung đòn chí mạng.

"Cuối tuần Hiểu Yên về, cùng ăn một bữa nhé." Hách Dịch Phi đề nghị.

Để xem đã.Lương Uyển đã làm việc ở Fingerprint được bốn năm, từng đảm nhận vai trò copywriter và planner, giờ lại quay về làm account như hồi còn ở 4A. Fingerprint không có quy mô lớn như các công ty 4A, ở đây cô phải kiêm đủ mọi việc.

Thời gian cô ở nhà ngày càng ít, tăng ca đến mười hai giờ đêm đã trở thành chuyện thường ngày. Nếu hết chuyến tàu điện cuối cùng, cô sẽ bắt xe buýt đêm, chậm rãi lắc lư về nhà. Ngày nào cũng vậy, đến lúc về tới nhà, cô cảm giác cơ thể mình như một quả trứng sống bị đánh tan.

Đồng nghiệp cũ biết chuyện chỉ lắc đầu:

"Còn làm account làm gì, đã chịu khổ một lần rồi mà còn quay lại?"

Nhưng với Lương Uyển, lý do duy nhất cô chưa rời khỏi Fingerprint là vì lương vẫn đủ cao.

23:49

Lương Uyển ngồi trên chuyến xe buýt đêm, băng qua dòng xe cộ. Những tòa cao ốc phía sau cô vẫn còn lấp ló ánh đèn. Ý định nghỉ việc của cô giống như những ngọn đèn ấy—lúc sáng lúc tắt.

Cô cười tự giễu, biết mình chỉ là kẻ

"khổng lồ trong tư tưởng, lùn tịt trong hành động". Cô không đủ can đảm để bắt đầu hay kết thúc bất kỳ trải nghiệm nào, trừ khi dựa vào sự bốc đồng.

Không khí trên xe buýt mùa hè trộn lẫn mùi mồ hôi nhè nhẹ, không dễ chịu lắm, nhưng cô chẳng có lựa chọn nào khác.

Cô nhận được tin nhắn từ Trần Tri Nguyên.

"Vừa tan làm, trăng sáng quá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!