Chương 17: Thập Sát Hải

"Cậu hỏi chuyện này làm gì?" Tạ Vãn Hinh nhìn Lương Uyển qua gương chiếu hậu.

Tiếng chuông vang vọng trong đầu, thần trí của Lương Uyển dần dần quay về. Cô thuận miệng bịa ra một lý do.

Tính ra, từ lúc cô quen biết Lee đến giờ cũng đã hai mươi ngày.

Lương Uyển lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không nghe được Tạ Vãn Hinh và mọi người đang nói gì.

Trời tối dần, gió lạnh thổi những người đi dạo về nhà, chỉ còn lại những người chủ bất đắc dĩ dắt chó đi dạo, đứng trong gió tuyết mà nhìn lũ nhỏ vui đùa.

"Gần đây cậu gặp chuyện gì à?"

Sau khi đưa những người khác về khách sạn, Tạ Vãn Hinh dừng xe dưới khu chung cư của Lương Uyển và lên tiếng hỏi.

"Không có gì cả, chỉ là mấy chuyện vặt vãnh trong công việc thôi."

Không đúng. Tạ Vãn Hinh quay đầu lại, quan sát kỹ Lương Uyển, ánh mắt sắc bén. "Mặc dù gần một tháng nay chúng ta không gặp nhau, nhưng dựa theo kinh nghiệm quen biết cậu nhiều năm của mình—hiện tại cậu rất bất thường.

Nếu không phải vì chuyện xảy ra sau khi cậu trở về, thì chỉ có thể là chuyện xảy ra ở Na Uy. Không phải cậu nói sau khi về Bắc Kinh sẽ kể cho mình nghe sao?

Nói đi, khai báo thì được khoan hồng.

"Lương Uyển sững người, rất lâu sau mới lên tiếng:"Cũng không có gì—Lương Uyển, cậu nói hay không?

"Tạ Vãn Hinh nheo mắt, giọng điệu mang theo chút đe dọa đùa giỡn. Đối mặt với một Tạ Vãn Hinh nổi tiếng hiếu kỳ, Lương Uyển biết mình phải kể một"câu chuyệncho cô ấy nghe.Cũng không có gì lạ cả.

Nói ngắn gọn là: Mình gặp một người đàn ông đẹp trai, muốn theo đuổi anh ta nhưng thất bại.Cậu... theo đuổi thế nào?Mình hỏi anh ấy có bạn gái chưa, anh ấy nói đã có rồi.Chỉ vậy thôi?Chỉ vậy thôi.Sao mình lại không tin nhỉ? Có ảnh không?Không có, mình ngại chụp anh ấy.

"Để làm cho câu chuyện thêm đáng tin, Lương Uyển bổ sung,"Chính là tay săn cực quang đó."

Tạ Vãn Hinh bỗng tỏ vẻ bừng tỉnh, mức độ đáng tin của câu chuyện trong giây lát liền tăng vọt. Cô ấy luôn cảm thấy giữa Lương Uyển và tay săn cực quang có gì đó, chỉ không ngờ lại là đơn phương.

Vừa rồi còn tra hỏi ráo riết, nhưng giờ Tạ Vãn Hinh lại lập tức hóa thành một người chị gái tri kỷ, an ủi:

"Trời đất rộng lớn, đâu thiếu gì cỏ thơm."

Cô ấy thậm chí còn đề nghị tối nay ngủ lại nhà Lương Uyển, để dạy cô rằng trên đời có vô số người đàn ông, không thể chỉ treo cổ trên một cái cây. Cuối cùng, Lương Uyển chỉ nói một câu:

"Vậy khi nào cậu từ bỏ Lý Dịch Trình?" khiến Tạ Vãn Hinh bỏ cuộc.

Trước khi ngủ, Lương Uyển tìm kiếm rất nhiều thông tin về thai kỳ trên điện thoại. Càng đọc, tâm trạng cô càng rối bời.

Cô đã mong chờ đứa bé này từ lâu, nhưng khi thực sự đối mặt với kết quả, sự kiên định ban đầu lại bị lung lay dữ dội.

Tò mò, lo lắng, và cả nỗi sợ hãi không thể nào xua tan.

Cô rất sợ kết quả này.

Ban đêm, lời của chuyên gia tâm lý vang lên trong đầu cô như một cơn ác mộng.

Cô không biết cách xây dựng một mối quan hệ thân mật.

Sáng hôm sau, người bạn cùng lớp mang thai bị khó chịu trong người, nên hai người quyết định ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Cuối cùng chỉ có Trần Tri Nguyên đến điểm hẹn.

Dù Lương Uyển đã sống ở Bắc Kinh từ đại học đến khi đi làm, nhưng cô vẫn không hiểu thành phố này bằng Tạ Vãn Hinh, người mới đến chưa đầy một năm.

Ngày thường, cô rất ít khi ra ngoài.

Thời đại học, ngoài đi làm thêm thì cô chỉ ở thư viện, không thì nằm dài trong ký túc xá. Sau khi đi làm, cô càng không có sức lực hay hứng thú để đi đâu. Lúc rảnh rỗi, cô cũng không ở lại Bắc Kinh mà luôn chạy đến những nơi xa xôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!