"Denise, chị biết em không khỏe, nhưng đã đi làm thì phải giữ tinh thần tỉnh táo." Từ Phi Lâm nhắc nhở Lương Uyển lần thứ hai trong ngày, dùng nắp bút gõ nhẹ lên bàn họp.
Ngày hôm sau khi trở về từ Na Uy, Lương Uyển đã phải đi làm với chiếc mũi nghẹt cứng và giọng nói gần như mất hẳn. Đầu óc cô cứ ù ù, nhiều lúc còn không kịp phản ứng với lời người khác nói.
Tình trạng của cô còn tệ hơn cả ngày cuối cùng ở Na Uy.
Ngồi máy bay đường dài khi chưa khỏi bệnh là điều mà cả đời này cô không muốn trải qua thêm lần nào nữa.
Chuyến bay của cô ban đầu bị hoãn ba tiếng vì thời tiết. Một đêm không ngủ, cô ngồi trên ghế chờ sân bay, không thể chống lại cơn buồn ngủ. Đến khi được phép lên máy bay, cô bị trẹo cổ vì ngủ gục, đau đến mức không chịu nổi, đành phải nghiêng đầu suốt chặng đường.
Ngồi cạnh cô trên máy bay là một người đàn ông có mùi cơ thể nồng nặc. Không phải cô không tôn trọng người khác, nhưng cái mùi ấy trộn lẫn với nước hoa nam làm cô vốn đã chóng mặt lại càng buồn nôn.
May mắn thay, thời gian của chặng bay đầu tiên không quá dài. Trong nhà vệ sinh của sân bay trung chuyển, cô nhìn thấy hình ảnh mình trong gương: quầng mắt đỏ ngầu, đôi mắt lờ đờ mệt mỏi.
Quả là thảm hại.
Đây coi như là quả báo cho việc làm chuyện không nên làm sao?
Ra khỏi nhà vệ sinh, cô mới giật mình nhận ra sân bay trung chuyển lần này là Munich.
Nơi mà Lee sống.
Lúc đặt vé, Munich chẳng qua chỉ là một cái tên quen thuộc, bây giờ lại đột nhiên mang một tầng ý nghĩa khác, không thể gọi tên rõ ràng.
Trên chuyến bay từ Munich về Bắc Kinh, cơn đau đầu và cơn đau tức ngực do thiếu ngủ bắt đầu hành hạ cô. Lương Uyển lấy hai cục giấy nhét vào mũi, đeo khẩu trang, nhưng mắt cô vẫn ngứa đến nỗi không thể mở to.
Không chỉ vậy, do quên làm thủ tục check
-in sớm, cô chỉ còn lựa chọn ngồi ghế sát lối đi – dù sao cũng đỡ hơn bị kẹp giữa hai người xa lạ. Nhưng mỗi khi cô vừa chợp mắt được một chút, người ngồi trong lại muốn đi vệ sinh, buộc cô phải đứng dậy nhường chỗ.
Vốn đã khó ngủ, giờ lại càng chẳng thể nào chợp mắt nổi.
Chuyến bay dài khiến không gian chật hẹp của khoang hạng phổ trở nên tàn nhẫn hơn bao giờ hết. Mới bay được nửa chặng, lưng cô đã đau đến mức muốn phát điên. Khắp cơ thể như bị đấm đá tơi bời, không một chỗ nào là không đau.
Sau khi trải qua muôn vàn gian khổ về đến nhà, cô cố nén cảm giác sắp chết đến nơi, tắm rửa sơ qua, vứt hành lý xuống phòng khách rồi ngã ra ngủ.
Cô gần như ngủ mê mệt.
Nhưng giấc ngủ này không giúp tinh thần hay thể trạng cô khá lên chút nào. Bảy tiếng sau, cô vẫn phải gắng gượng kéo theo quầng thâm mắt và trái tim đập loạn nhịp vì kiệt sức quay lại công ty.
Giờ nghỉ trưa, cô còn chưa kịp đưa cơm lên miệng, mắt đã nhắm tịt, đầu gục xuống suýt nữa rơi thẳng vào hộp cơm.
Trần Nghiễn kịp thời xuất hiện đỡ lấy cô.
"Chị Uyển, sao chị mà buồn ngủ đến mức này?"
Lương Uyển lờ đờ mở mắt, cảm ơn cậu ta, vô thức xoa ngực đang khó chịu, mơ màng xúc một miếng cơm trắng.
Ngủ không đủ.
"Na Uy thế nào? Chị có thấy cực quang không? Trước đây em từng thấy một lần khi ở Ireland, thiên nhiên thật kỳ diệu."
Cô chậm rãi gật đầu. Thấy rồi.
Cô cố ý không nhớ đến những chi tiết cụ thể, chỉ trả lời qua loa. Để cắt đứt chủ đề của tên nhóc tò mò này, cô cúi người lục trong túi lấy ra món quà lưu niệm – mua vội vào ngày cuối cùng ở sân bay.
Cho em này.
Trần Nghiễn phản ứng lúc nào cũng khoa trương, kêu lên đầy phấn khích: Moomin kìa!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!