Chương 14: Es tut mir leid

Trước khi quay về Oslo, Lương Uyển và Chu Lịch tranh thủ đi cáp treo sớm.

Mang theo quyết tâm rằng sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, cô muốn ghi lại càng nhiều càng tốt về thành phố Na Uy mà mình yêu thích nhất.

Trước khi lên cáp treo, cô thuận miệng hỏi Chu Lịch có sợ độ cao không, nhận được câu trả lời phủ định. Một lát sau, anh cũng hỏi cô câu tương tự.

Tất nhiên là không.

Chính cô là người đề nghị đi cáp treo.

"Có thứ gì khiến em sợ không?"

Lương Uyển suy nghĩ một chút, đáp: Hình như không có.

Một lúc sau, cô lại phủ nhận câu trả lời trước đó:

"Có, nhưng không cụ thể." Chu Lịch không phải kiểu người thích truy hỏi đến cùng, anh chỉ im lặng giúp cô chụp vài tấm ảnh trên cáp treo.

Khi đến đài quan sát trên đỉnh núi mới hơn mười hai giờ trưa, nhưng mặt trời đã có dấu hiệu lặn.

Sau khi uống một ly latte trong quán cà phê, bầu trời dần được nhuộm thành sắc hồng lam dịu dàng. Những ngọn núi tuyết trắng và nhà thờ đỏ như hòa vào khung cảnh lãng mạn này, ngay cả những đám mây cũng góp mặt trong bữa tiệc hoàng hôn buổi chiều.

Dù gió trên đỉnh núi thổi lạnh đến tê mặt, Lương Uyển vẫn hào hứng chụp ảnh, đi dọc theo rìa đám đông, giữ một khoảng cách nhất định với Chu Lịch.

Từ lúc lên núi, cô đã ít nói hơn hẳn.

Đứng ở nơi cao như vậy, bên tai chỉ có tiếng gió. Từ xa nhìn lại, cô như có thể thấy được độ cong của Trái Đất, rồi chỉ trong nháy mắt, một chiếc máy bay lướt qua những tầng mây hồng.

Không biết nó đang bay về đâu.

Lương Uyển ngẩng đầu nhìn rất lâu.

Cô chợt nhận ra, dù mình đang đứng ở đây, nhưng vẫn chưa đủ cao. Chiếc máy bay dường như không hề bay nhanh, nó cứ lơ lửng trong tầm mắt cô rất lâu, rất lâu.

Thật kỳ diệu, chỉ cần ngồi lên con chim trắng khổng lồ ấy, con người có thể đến một nơi rất xa, để rồi cách biệt với những người ở lại tận hai đầu Trái Đất.

Chu Lịch lặng lẽ đứng cách cô hai mét, nhìn mái tóc bị gió thổi tung và đôi mắt hoe đỏ của cô.

"Em còn muốn ở lại thêm chút nữa không?"

Một lúc lâu sau, Lương Uyển quay lại tìm Chu Lịch, thoáng sững người khi thấy anh ngay sau lưng mình, rồi hỏi.

Chu Lịch giơ tay xem giờ, Đến sân bay thôi.

Lương Uyển gật đầu.

Cô không còn nuối tiếc gì nữa.

Ngay lúc sắp rời đi, một đôi tình nhân trẻ bất ngờ chạy đến trước mặt Lương Uyển với nụ cười rạng rỡ.

Chàng trai để tóc hơi dài, như thể trời sinh đã không biết lạnh, chỉ mặc một chiếc áo khoác da. Cô gái có làn da nâu khỏe khoắn và mái tóc dài đỏ nâu.

Sự tràn đầy sức sống của họ khiến cô có chút ngẩn ngơ, giống như bó hoa mà hôm trước Chu Lịch đã tặng cô.

"Cô là người Trung Quốc à? Có thể giúp bọn tôi chụp một tấm ảnh không?"

Trước mặt Chu Lịch, Lương Uyển chọn cách phớt lờ câu hỏi đầu tiên, chỉ gật đầu nhận lấy chiếc máy ảnh Fujifilm của họ.

Cô nhớ đến một câu nói đùa lan truyền trên mạng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!