Chương 13: (Vô Đề)

"Sao hôm nay cậu không trả lời tin nhắn của tôi?"

Hách Dịch Phi liên tục gửi ba tin nhắn, nhưng Chu Lịch chỉ liếc qua rồi tắt màn hình điện thoại.

Đêm qua trở về khách sạn, anh và Lương Uyển chỉ chợp mắt được hai tiếng. Giờ đây, cô đang rửa mặt trong phòng tắm, còn anh thì xem email, cả căn phòng chìm trong im lặng.

Lại là Hách Dịch Phi.

"Thông báo cho cậu một tiếng, tôi chuẩn bị về nước rồi."

Chu Lịch không hề ngạc nhiên.

Hách Dịch Phi luôn coi tình yêu quan trọng hơn sự nghiệp, điều đó anh không đồng tình, nhưng vẫn tôn trọng.

"Mặc dù tôi cũng không nỡ tạm gác lại sự nghiệp ở đây, Tiểu Ân cũng khuyên tôi ở lại, nhưng nếu không có cô ấy bên cạnh, tôi chắc chắn sẽ không hạnh phúc. Về nước rồi, cùng lắm làm lại từ đầu, cũng không đến mức lang thang đầu đường xó chợ."

Chu Lịch ngồi im rất lâu, cuối cùng cũng nhấc điện thoại lên và nhắn lại một câu:

"Hy vọng cậu sẽ không hối hận."

Hách Dịch Phi chậc một tiếng, thầm nghĩ con người này vẫn chẳng có chút tình cảm nào.

"Hối hận cũng không đến khóc lóc với cậu đâu."

Chu Lịch khẽ cười.

Dù đưa ra lựa chọn thế nào, chỉ cần không hối hận—đó là nguyên tắc sống của anh.

Hối hận là thứ vô dụng nhất trên đời, chỉ khiến con người thêm đau khổ.Trong phòng tắm, sau khi trang điểm nhẹ, Lương Uyển đứng trước gương rất lâu mà không động đậy.

Cô đang tự hỏi lòng mình—

Cô có hối hận vì đã không chọn một người chậm chạp hơn, đa tình hơn, dễ đối phó hơn không?

Về điều này, Lương Uyển chưa từng hối hận.

Nhưng nếu hỏi cô có hối hận vì đã chọn Lee không?

Cô không biết câu trả lời.

Lee là lựa chọn xuất phát từ bản năng của cô, từ trái tim đến cơ thể. Nhưng chọn anh đồng nghĩa với việc phải đối diện với nguy cơ mất kiểm soát.

Cô thích phân tích bản thân, nhưng không phải lúc nào cũng tìm ra kết quả. Những lúc như vậy, cô thường chọn cách thuận theo tự nhiên, không suy nghĩ nữa mà cứ mơ hồ tiếp tục.Hôm nay là lần đầu tiên Lương Uyển nhìn thấy Tromsø một cách rõ ràng.

Từ trên cao phóng tầm mắt ra xa, cả thành phố bị bao phủ trong màu trắng của tuyết. Dường như nơi đây chỉ có hai màu xanh và trắng. Chỉ khi chuyến tàu đỏ lướt qua hoặc du thuyền cập bến, mặt biển bị khuấy động mới phá vỡ sự yên tĩnh này.

Nếu có thể, cô thật sự muốn sống ở đây vài tháng.

Nhưng thực tế là, có lẽ cả đời này cô sẽ không quay lại Na Uy nữa. Nếu không có việc cần thiết, cô cũng sẽ không đến Đức.

Cô không muốn sau này, sẽ có ai đó tranh giành quyền nuôi con với mình, hay xảy ra những rắc rối không cần thiết.

Cô khẽ đặt tay lên bụng, không biết chuyến đi này có thể giúp cô đạt được mong muốn hay không.Chỉ còn hai ngày nữa.

Lương Uyển không muốn cãi vã với Lee vào lúc này.

Cô thu dọn lại cảm xúc, bước ra khỏi phòng tắm với nụ cười trên môi, như thể bầu không khí căng thẳng hôm qua chỉ là một giấc mơ.

"Lee, hôm nay anh muốn đi đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!