Chương 1: (Vô Đề)

Ngày 20 tháng 11, lúc bảy giờ sáng, Lương Uyển đến Oslo.

Bầu trời vẫn còn một màu xanh đậm như bị vẩy mực, mặt trời vẫn chưa mọc. Sau khi nhập cảnh và lấy hai chiếc vali, cô ngồi xổm ở góc sân bay, bên cạnh cột trụ, loay hoay với chiếc thẻ SIM dữ liệu đã mua từ trước qua một ứng dụng mua sắm trực tuyến.

Khởi động lại điện thoại và ngắt kết nối WiFi sân bay, tin nhắn trong nhóm làm việc lập tức nhảy ra liên tục.

Thành công rồi.

Cô thở phào nhẹ nhõm, tắt màn hình điện thoại.

Không ai cần cô báo bình an.

Chiếc vali màu matcha mới mua đã bị trầy một vết đen, Lương Uyển cúi người, có chút xót xa vuốt nhẹ lên nó. Nhìn đẹp nhưng lại không bền. Nhưng cô lại thích những thứ đẹp đẽ.

Ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh đèn, tuyết đang chậm rãi rơi.

Nếu không phải vì phong cảnh tuyết rơi, cô cũng chẳng muốn du lịch vào mùa đông. Quần áo dày cộm làm đầy vali, mặc lên người lại biến cô thành một chú gấu, di chuyển bất tiện.

Nhưng cô cũng không thích mùa hè.

Cô rất kén chọn.

Là một người không thích lập kế hoạch, giờ cô mới bắt đầu tìm kiếm cách đến chỗ ở. Dùng chút ít ngoại ngữ mình biết để giao tiếp, cuối cùng cũng tìm được nhà ga.

Nhưng tìm được máy bán vé tốn không ít thời gian.

Sau khi loay hoay xong và lên tàu, trời đã gần trưa. Dù vậy, buổi trưa ở đây bầu trời vẫn chưa sáng.

Trên tàu lúc này không quá đông người. Đảo mắt nhìn quanh, có khá nhiều khuôn mặt châu Á, phần lớn là khách du lịch.

Lương Uyển không giỏi phân biệt người các nước, nhưng cô nghe thấy có người nói chuyện bằng tiếng Nhật, chỉ là cô không hiểu.

Con tàu lao đi, lướt qua vô số phong cảnh, nhưng trong màn đêm, cô chỉ có thể nhìn thấy những đường nét mờ ảo. Cô thổi một hơi lên cửa kính, dùng đầu ngón tay viết lên đó hai chữ: LW.

Rồi bình thản nhìn nó dần biến mất.

Đêm tuyết rất yên tĩnh, nơi này cũng không ai quen biết cô, mọi cảm giác bồn chồn đều bị âm thanh ma sát giữa tàu và đường ray xóa sạch.

Không ai quen biết cô, đồng nghĩa với việc cô có thể làm bất cứ điều gì. Chỉ cần không phạm pháp, dù có mất mặt đến đâu, sau khi về nước, tất cả sẽ trở thành một chương nhỏ chẳng đáng kể trong cuộc đời cô.

Lương Uyển khẽ nhếch môi, xóa đi thông tin về ngân hàng ti. nh tr. ùng ở Đan Mạch mà cô đã lưu trước đó.

Cô vẫn muốn chọn lựa trực tiếp, muốn tự mình trải nghiệm, dù điều này có hơi không công bằng với đối phương. Nhưng—hãy cứ để cuộc đời vốn luôn tuân thủ quy tắc của cô có một lần đi chệch quỹ đạo.

Chỗ ngồi hạng phổ thông trong chuyến bay dài quá chật hẹp, khiến lưng cô đau đến mức không thể ngủ, giờ đây, bị màn đêm bên ngoài ảnh hưởng, cơ thể càng thêm rã rời. Cô thiếp đi chốc lát, lúc tỉnh dậy đã đến trung tâm thành phố, bầu trời cũng dần sáng lên.

Cô nhanh chóng kéo hai chiếc vali xuống tàu.

Rút điện thoại định kiểm tra lịch trình tiếp theo, cô mới phát hiện Từ Phi Lâm đã gửi năm tin nhắn, mà không tin nào không liên quan đến công việc.

Lương Uyển hít một hơi sâu, gõ một dòng chữ:

"Chị Alice, em đang nghỉ phép năm, mọi chuyện liên quan đến dự án này em đã bàn giao đầy đủ cho Ben rồi."

Cô muốn nói đừng làm phiền kỳ nghỉ của cô, nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định hạ giọng mềm mỏng hơn.

"Ngày 4 em sẽ quay lại. Nếu Ben có gì chưa rõ, có thể hỏi em thêm. Nhưng vì chênh lệch múi giờ, em có thể không trả lời tin nhắn kịp thời." Cuối cùng, cô thêm một biểu tượng mặt cười, rồi chuyển sang mở bản đồ để tìm đường đi.

Sau một lần đổi tàu điện ngầm, cuối cùng cô cũng đến được chỗ nghỉ, tay đã hơi mất sức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!