Chương 6: Cơn mưa

Từ Midal phải đi một chuyến tàu hỏa cổ điển để đến Flåm. Bên trong toa tàu được phủ một màu cam đỏ, mang theo dấu ấn của thời gian.

Số lượng hành khách không quá đông, nhưng cũng không vắng vẻ. Trong toa của Lương Uyển còn có ba du khách đến từ Trung Quốc, họ đang trò chuyện bằng giọng quê hương mà cô rất quen thuộc.

Cô cố tình chọn ngồi cùng phía với Lee.

So với việc có tiếp xúc thân mật về thể xác, cô càng không muốn ánh mắt của hai người chạm nhau mà chẳng thể né tránh. Cô không tự tin mình có thể giữ được lương tâm thanh thản khi đối diện với ánh nhìn của anh.

Cô sợ rằng, vào một khoảnh khắc nào đó, cô sẽ không chịu nổi sự cắn rứt của lương tâm mà buột miệng nói ra sự thật với anh.

Dọc theo chuyến hành trình, con tàu đi qua eo biển và thác nước, bầu trời u ám, gió mưa vần vũ. Bên ngoài cửa kính, biển và trời rộng lớn mênh mông, bị chia cắt bởi những vệt nước mưa lăn dài trên cửa sổ.

Lương Uyển chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài.

Chỉ cần không bị ướt mưa, cô thực sự rất thích những ngày mưa. Cả thế giới như dịu lại, mang đến cho những người thích sự ẩm ướt một khoảng thời gian để thở.

Tàu dừng giữa đường vài phút để du khách chụp ảnh.

Mưa gió không thể cản bước phần lớn du khách, họ trang bị đầy đủ rồi chạy ra đài quan sát để chụp hình cùng phong cảnh núi non hùng vĩ.

"Em không xuống chụp à?"

Chu Lịch hỏi khi thấy Lương Uyển vẫn ngồi yên.

Cô lắc đầu, uể oải tựa vào lưng ghế, nhăn mũi nói:

"Không thích dính mưa, ướt át khó chịu. Hơn nữa, thời gian ngắn như vậy rất khó tìm được góc chụp đẹp, lại còn phải tránh đám đông."

Chu Lịch khẽ gật đầu, ánh mắt cụp xuống.

Mái tóc đen của cô lặng lẽ rũ xuống tựa vào lưng ghế, vài sợi tóc bị tĩnh điện nâng lên, lơ lửng giữa không trung. Chu Lịch nghiêng người một chút, thế là mấy sợi tóc ấy giống như dây leo vướng vào bờ vai anh.

Bên ngoài cửa sổ, du khách lên xuống nhộn nhịp.

Không bao lâu sau, nền toa tàu cũng trở nên ẩm ướt. Mưa mùa đông như mang theo một mùi hương riêng, lạnh lẽo mà xa xăm.

Lương Uyển và Lee dự định ở lại Flåm một đêm.

Cô chợt nhớ ra điều đó, liền mở ứng dụng đặt phòng để tìm chỗ nghỉ. Đáng tiếc là những căn có tầm nhìn đẹp đều đã bị đặt hết từ lâu, chỉ còn lại những lựa chọn không mấy ưng ý.

Cô xoay người, quay lưng về phía Lee, bực bội vò tóc. Cái tính tới đâu hay tới đó khi ở một mình của cô lại trỗi dậy. Lẽ ra cô nên lập kế hoạch từ trước.

"Lee, anh có yêu cầu gì về chỗ ở không?"

Giờ hối hận cũng vô ích, cô tắt màn hình điện thoại rồi hỏi anh.

Chu Lịch lắc đầu: Không có.

Anh nói vậy, nhưng Lương Uyển lại có một loại ý thức kỳ lạ rằng mình là người được bao nuôi, cô nghĩ mình đang lợi dụng anh, nên không thể để anh ở một chỗ quá tệ. Hơn nữa, tất cả đều là vì kế hoạch của cô.

Nghiến răng một cái, cô chọn ngay một căn phòng có giá gần ngang với khách sạn năm sao.

Vừa định đặt phòng, bàn tay bên cạnh đã ấn nhẹ lên tay cô.

"Xuống xe rồi đi theo anh."

Trước ánh mắt ngờ vực của Lương Uyển, anh bổ sung:

"Sẽ không để em phải ngủ ngoài đường đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!