Chương 3: Irish Mist

Ngày thứ ba đến Oslo, kéo rèm cửa ren màu trắng ngà ra, ánh sáng chói lòa khiến mắt cô bất giác cay xè. Lương Uyển chớp mắt mấy lần, tầm nhìn phía trước từ một mảng đỏ cam dần trở nên rõ ràng.

Bầu trời xanh biếc ẩn mình sau những đám mây bông trắng xốp, trên mái nhà, cành cây, con đường, tất cả đều phủ đầy tuyết trắng.

Lương Uyển co mình trong bóng rèm, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu, lâu đến mức cảm giác cay cay nơi khóe mắt tan biến, đôi mắt ngái ngủ hoàn toàn tỉnh táo.

Sau trận tuyết lớn, bầu trời quang đãng vô cùng rực rỡ, nhìn thẳng vào còn thấy chói mắt.

Cô chỉ đặt phòng ở homestay này đến tối mai, sau đó ở đâu thì vẫn chưa quyết định, cứ để mọi chuyện tùy duyên.

Lẽ ra cô nên đi thăm thú những thành phố khác, nhưng cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, chuyến đi này chẳng giống du lịch chút nào. Ba ngày liên tiếp cô đều ngủ đến trưa, thời gian chạm mặt với mặt trời cũng rất ngắn ngủi. Lương Uyển không khỏi tự hỏi, có phải cô vẫn chưa quen với chênh lệch múi giờ không?

Cô đặt điện thoại xuống, dụi mắt. Thôi cứ để tối rồi tính tiếp vậy.

Sau khi rửa mặt qua loa, Lương Uyển lấy từ vali ra một chiếc khăn quàng len màu bạc hà. Khăn rất mềm, có thể thấy đã giặt qua rất nhiều lần, viền khăn còn lộ ra vài sợi chỉ nhỏ lộn xộn khó nhận ra.

Đây là món quà sinh nhật cô nhận được từ nhiều năm trước.

Thử thắt vài kiểu, cuối cùng cô lại quay về cách quàng ban đầu.

Màu bạc hà ôm lấy mái tóc đen dài buông xõa, trông hệt như một cây nấm nhỏ.

Lương Uyển bật cười.

Người tặng quà cho cô đã nói đúng, màu bạc hà rất tôn da. Chỉ là, người đó đã có một gia đình mới, từ lâu chẳng còn chủ động liên lạc với cô nữa.Khi bước xuống cầu thang nhỏ hẹp và quanh co, cô nghĩ đến quán bar HKOK.

Là do cô chọn sai địa điểm sao? HKOK toàn những người nghiêm túc, họ thưởng thức rượu, trò chuyện, thậm chí là làm việc. Việc họ thấy lời mời của cô là đột ngột và thiếu tế nhị cũng là điều bình thường.

Cô dừng chân một chút.

Nhưng cô cũng chẳng muốn đến những nơi hỗn loạn, sợ rước bệnh vào người, được không bù mất.

Lương Uyển là một người rất mâu thuẫn.

Miệng nói ai cũng được, nhưng lại xem trọng cảm giác của tình yêu hơn bất cứ ai. Nếu không có cảm xúc, dù đối phương có điều kiện tốt thế nào, dù cô có tự khuyên nhủ bản thân ra sao, cô cũng chẳng thể bước qua ranh giới cuối cùng.

Lần gặp mặt bạn học cũ trở về nước, họ đã khuyên cô đừng bận tâm đối phương có phải là một gã trai tệ hay không, cứ coi như thực hành, tùy tiện hẹn hò một lần để tích lũy kinh nghiệm.

Cô đã gật đầu đồng ý, nhưng chỉ là ngoài miệng mà thôi.Cô bước đi vô định trên đường, giày bốt dẫm lên tuyết phát ra tiếng kêu lạo xạo. Trời tuyết trong xanh như được phủ một lớp filter tự nhiên, chỉ cần đưa máy lên chụp, bấm nút là có ngay một bức ảnh hoàn hảo, không cần chỉnh sửa.

Khi quay về khu phố gần homestay, trời đã gần bốn giờ chiều, mặt trời vừa lặn, bầu trời vẫn còn chút ánh sáng le lói.

Dạ dày rỗng tuếch, cô bước vào một quán cà phê, mua một chiếc bánh ngọt, kết nối wifi rồi đeo tai nghe, nhận cuộc gọi video của Tạ Vãn Hinh.Chưa ngủ à?

Lương Uyển hạ thấp giọng, cắn một miếng bánh, ngước mắt nhìn màn hình. Ở trong nước chắc giờ đã là rạng sáng.

Ừm, Tạ Vãn Hinh mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt, mím môi có chút ngượng ngùng,

"Mình và Dịch Trình làm lành rồi, anh ấy vừa đi."

Lương Uyển đã quá quen, không cảm thấy bất ngờ.

Nhân lúc đang ở Na Uy, chẳng ai nghe hiểu tiếng Trung, cô nói thẳng: Dùng bao chưa?

Tạ Vãn Hinh khựng lại,

"Trời ơi, cậu nói chuyện thẳng quá đấy... Dùng rồi."

Sắc mặt Lương Uyển không chút gợn sóng, cô gật đầu, cắn thêm một miếng bánh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!