Cánh cửa mở rồi đóng, hai lần.
Gió lùa đến chỗ anh, làm gián đoạn suy nghĩ.
Chu Lịch ngừng gõ phím, không ngẩng đầu.
Không có. Giọng anh lạnh nhạt, có chút không vui, ngón tay lại tiếp tục gõ bàn phím.
Lương Uyển căng thẳng đến cực độ, máu trong người như sôi trào. Nghe được câu trả lời, cô không kịp suy nghĩ bình tĩnh lại, chỉ dựa vào chút dũng khí nhất thời để hỏi tiếp câu còn lại.
"Anh có mắc bệnh gì hay có tiền sử bệnh di truyền trong gia đình không?"
Chu Lịch chưa kịp gõ xong một từ, ngón tay khựng lại, ánh mắt sau tròng kính hơi nâng lên.
Vừa hỏi xong, Lương Uyển đã lập tức hối hận.
Đây thực sự là một câu hỏi quá mạo phạm, nếu là cô bị hỏi như vậy, chắc chắn cô đã giận dữ bỏ đi. Nhưng lời đã nói ra, hối hận cũng vô ích. Cô chỉ có thể đứng yên tại chỗ, cứng đầu chịu trận, liên tục tự nhủ:
Ở đây không ai quen biết mình, không ai quen biết mình...
Không biết do tác dụng của rượu hay vì không có chỗ nào để trốn, mặt cô đỏ ửng lên một cách kỳ lạ. Dưới ánh đèn bàn màu vàng ấm áp, sắc đỏ ấy càng thêm nổi bật.
Chu Lịch nhìn cô đánh giá một lượt, ngón tay đang đặt trên bàn phím khẽ rụt về một chút.
Khoảng thời gian anh im lặng đối với Lương Uyển lại dài đến đáng sợ.
Cô có cảm giác như mình đang trôi lơ lửng giữa đại dương xanh thẳm, xung quanh hoàn toàn trống rỗng, mà cô thì sắp nhịn thở đến chết.
Cuối cùng, người đàn ông trước mặt lên tiếng: Cũng không có.
Lương Uyển có chút ngạc nhiên, anh ta không tức giận, cũng không đuổi cô đi.
Cô suýt nữa thì buột miệng hỏi một câu hết sức đường đột, nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại. Còn một điều cô cần xác nhận.
"Anh không phải người Trung Quốc, đúng không?"
Cô muốn chắc chắn rằng sau này sẽ không gặp lại người đàn ông này, không ai đột nhiên xuất hiện tranh giành quyền nuôi con với cô.
Chu Lịch từ tốn liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, sau đó đóng laptop lại.
Anh cúi đầu, có chút suy tư, sau đó bật cười, hỏi ngược lại cô: Nhìn giống sao?
Anh nói tiếng Anh rất hay.
Đầu óc Lương Uyển có chút nóng lên, không thể sắp xếp được ngôn từ.
Dù lúc này họ đã bắt đầu trò chuyện, nhưng cô hoàn toàn không biết làm sao để dẫn dắt câu chuyện đến chủ đề kia.
"Một chút, nhưng cũng có thể là người Hàn, người Nhật, hoặc là con lai?" Cô hy vọng là vậy.
Cô lại nói tiếp:
"Xin lỗi, tôi không giỏi phân biệt người các nước lắm."
Chu Lịch gật đầu, vẫn dùng tiếng Anh hỏi lại:
"Còn cô, là người Trung Quốc?"
"... Cũng không hẳn, tôi là Hoa kiều ở Thái Lan, sống ở Thái Lan."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!