Chương 11: Thuận theo tự nhiên

Chuyến đi ngắm cá voi không may mắn như mong đợi, họ chẳng tìm thấy bóng dáng đàn cá voi sát thủ nào. Khi trên thuyền vang lên những tiếng than thở tiếc nuối, Lương Uyển lại rất bình thản.

Cô vốn không chấp niệm với nhiều thứ.

Những chuyện đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể đạt được, cô biết cách buông tay. Cứ mãi theo đuổi chỉ khiến con người mệt mỏi và đau lòng hơn.

"Cũng không tệ lắm, ít ra còn thấy cá heo."

Lương Uyển tự an ủi mình khi nhìn vào tấm ảnh trong máy ảnh.

Bên tai Chu Lịch là giọng nói của Hách Dịch Phi qua điện thoại, anh ta vẫn đang than vãn về chuyện phải yêu xa với bạn gái. Chu Lịch không đáp lại, anh chẳng mấy hứng thú với mấy chuyện này.

So với giọng nói oang oang của Hách Dịch Phi, tiếng lẩm bẩm của Lương Uyển nhỏ nhẹ hơn nhiều, nhưng lại lọt vào tai Chu Lịch.

Sự chú ý của anh không nằm ở cuộc điện thoại.

Chu Lịch nhớ đến chủ đề về nhu yếu phẩm mà anh và Hách Dịch Phi đã tranh luận trước đó.

"Cậu thật sự không thể rời xa bạn gái sao?"

Bị cắt ngang, Hách Dịch Phi thoáng sững lại.

"Tất nhiên! Tôi và cô ấy ở bên nhau bao năm rồi, lâu nhất cũng chỉ xa nhau hai tuần. Bây giờ cô ấy về nước, chúng tôi sẽ phải mấy tháng trời không gặp, cậu biết thời gian dài như thế nào không? Mỗi ngày trôi qua đều dài đằng đẵng."

Chu Lịch nhìn Lương Uyển, lắng nghe giọng nói trong điện thoại, hờ hững hỏi bằng tiếng Đức:

"Cậu sợ mình thay lòng, hay sợ cô ấy thay lòng?"

"Tôi chắc chắn sẽ không thay lòng!"

Hách Dịch Phi đáp chắc nịch, Tôi cũng tin cô ấy!

Vậy cậu sợ cái gì?

Nếu thật sự kiên định như thế, khoảng cách còn đáng là gì? Chẳng qua là sợ lòng người không chống lại được khoảng cách, không chống lại được thời gian, càng không chống lại được sự nóng lạnh của những người xung quanh.

Chu Lịch không nói mấy lời dội nước lạnh này với anh ta.

"Chu Lịch, cậu có hiểu hay không, thích một người là muốn lúc nào cũng ở bên cạnh cô ấy."

Đột nhiên, Lương Uyển cảm nhận được ánh mắt của Chu Lịch, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt thoáng vẻ nghi hoặc.

Chu Lịch thu lại ánh mắt, vẻ mặt không chút gợn sóng.

"Song sinh dính liền à?"

"Cậu nói chuyện có thể đừng buồn nôn thế không?" Hách Dịch Phi tức giận.

Chu Lịch vẫn lạnh nhạt:

"Cậu biết tôi không thích nghe mấy chuyện này. Tôi công nhận năng lực làm việc của cậu, nhưng chưa từng tán thành quan điểm tình cảm của cậu. Tôi cho rằng mỗi người đều là một cá thể độc lập, nên có không gian riêng, giữ một khoảng cách nhất định, không phải quấn quýt như cậu với Lâm Hiểu Yên."

Hách Dịch Phi hít sâu một hơi, có cả một bụng lý lẽ muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại thôi.

"Được rồi, xem như tôi tự chuốc lấy, cứ thích nói mấy chuyện này với một kẻ lạnh lùng như cậu. Cậu rồi sẽ cô đơn đến già."

Chu Lịch không giận, anh chẳng bận tâm đến mấy lời nguyền rủa kiểu này.

"Còn chuyện gì không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!