Chương 10: Tilikum

Bên ngoài lạnh lùng, bên trong lại ấm áp.

Đây là kết luận mà Lương Uyển rút ra sau vài ngày tiếp xúc với Lee.

Nhưng cô cũng không tự phụ đến mức nghĩ rằng mình đã nhìn thấu con người anh.

Ngày rời khỏi Bergen, Lương Uyển thu dọn hành lý, ánh mắt dừng lại trên đóa hoa đặt trên bàn – thứ đã cùng cô trải qua những ngày tháng bên nhau. Cô không thể mang nó theo, nhưng cũng không đến mức quá đau buồn vì điều đó.

Chỉ là, nó mang một ý nghĩa đặc biệt, khiến cô không kiềm được mà nhìn thêm vài lần.

Những bông hoa đang nở rộ đã úa tàn, và cả những nụ hoa chưa kịp bung nở, tất cả đều quấn quýt bên nhau.

Lương Uyển thoáng sững người.

Giây tiếp theo, cô thấy Lee dứt khoát rút cả bó hoa khỏi bình, đổ nước vào bồn rửa, rồi ném thẳng vào thùng rác. Anh làm những việc đó một cách gọn gàng, không hề do dự, cũng chẳng để lộ chút cảm xúc nào – như thể chỉ đang cắt bỏ nhãn mác trên quần áo.

Lương Uyển khựng lại một chút, rồi thu lại ánh nhìn.

Anh nói: Đi thôi.

Được.

Cô không biết phải diễn tả cảm giác kỳ lạ vừa dâng lên trong lồng ng. ực như thế nào – giống như một con đường kẹt cứng vào giờ cao điểm. Nhưng cảm giác ấy nhanh chóng bị ánh mặt trời xua tan.

Khi đến Tromsø, những đàn hải âu bay ngang qua bầu trời dưới ánh hoàng hôn màu hồng, tiếng vỗ cánh của chúng vang lên trong làn gió biển mặn mòi, tựa như cảnh cuối cùng trong một bộ phim.

Lương Uyển cúi đầu, trên màn hình khóa điện thoại hiện lên một lời nhắc cho một ngày đặc biệt.

Cô cau mày, cả ngày không muốn mở điện thoại. Nhưng cô chợt nhận ra, chuyến đi Na Uy lần này đã trôi qua hơn nửa, chỉ còn lại vài ngày ngắn ngủi.

Cô liếc nhìn Lee, không rõ là cảm thấy tiếc nuối hay nhẹ nhõm. Nhưng có một điều không thể phủ nhận – ký ức của cô về đất nước Na Uy này sẽ mãi mãi gắn liền với anh. Cũng giống như khi nhắc đến chim di cư, người ta sẽ nghĩ ngay đến bầu trời.

Chuyến đi Tromsø lần này có hai mục đích: săn cực quang và xem cá voi. Cả hai đều phụ thuộc vào thiên thời và vận may.

Lương Uyển tham khảo hướng dẫn trên mạng rồi đăng ký một tour ngắm cá voi.

Con thuyền có kích thước trung bình, khoảng ba bốn chục du khách. Không gian bên trong khoang tàu không quá rộng rãi, chỉ cần hơi cử động một chút là vai cô sẽ chạm vào Lee.

Trước khi khởi hành, hướng dẫn viên dặn dò một số lưu ý và liên tục nhắc rằng cần chờ một chút, vì vẫn còn một gia đình đang trên đường đến.

Trong lúc chờ đợi, một người đàn ông ngồi phía trước dẫn theo một đứa trẻ, quay đầu lại bắt chuyện.

"Hai người có thích cá voi sát thủ không?"

Anh ta nói bằng một thứ ngôn ngữ nào đó mà Lương Uyển không hiểu.

Chu Lịch dịch lại bằng tiếng Anh:

"Anh ta hỏi em có thích cá voi sát thủ không?"

Người đàn ông nhận ra, liền chuyển sang nói tiếng Anh:

"Con trai tôi rất thích cá voi sát thủ, nên tôi đưa nó đến đây để xem."

Lương Uyển gật đầu, vừa ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt sáng rực của cậu bé phía trước. Cậu nhóc quỳ trên ghế, hai tay ôm lấy lưng ghế, vẻ mặt hớn hở khi nhắc đến cá voi sát thủ.

"Chị thích điều gì ở cá voi sát thủ?"

"Chúng trông rất đẹp." Lương Uyển hơi khó đối phó với sự nhiệt tình của cậu bé, theo phản xạ liền kéo nhẹ vạt áo người bên cạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!