Giờ phút này, quanh người Cao Phong tràn ngập bá khí, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Tôi! Kim Hồng Vũ đứng tại chỗ, anh ta sao có thể nói mình không dám?
Anh ta vốn chỉ là muốn chơi chiêu với Kim Tuyết Mai, thật không ngờ tới sao khi Cao Phong xuất hiện, chỉ hai ba câu đã bắt thóp được anh ta.
Nhưng nếu mình nói không dám thì chẳng phải là tự diệt đi uy phong của bản thân hay sao?
"Tôi có gì mà không dám? Tôi cược với cậu!" Kim Hồng Vũ cắn răng nói.
Người của Phong Mai anh ta từng tiếp xúc qua, cũng chỉ gặp được trưởng đội bảo vệ chứ ngay cả cửa lớn cũng chưa được vào.
Anh ta thật sự không tin, đàn bà con giá như Kim Tuyết Mai lại có thể nói chuyện hợp tác với bất động sản Phong Mai.
"Vợ à, chúng ta về nhà thôi" Cao Phong không tiếp tục nói nhảm nữa, đạt được mục đích rồi thì quay người đi tới trước mặt Kim Tuyết Mai, rất tự nhiên kéo tay cô đi ra ngoài cửa.
Kim Tuyết Mai ngây ngẩn cả người, cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của mình được bao bọc trong một bàn tay ấm áp khác thì trong lòng cũng không rõ là có cảm giác gì.
Cái này có phải giống như trong truyền thuyết nói là cảm giác an toàn không?
Nếu như bình thường, đừng nói là nắm tay, cho dù Cao Phong có dịch gần một chút cũng làm cho cô thấy không thoải mái.
Nhưng hôm nay không biết vì sao cô lại quên mất phải tránh khỏi bàn tay của Cao Phong.
Thế là trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, vẻ mặt của Kim Tuyết Mai đỏ hồng lên được Cao Phong nắm tay rời khỏi phòng họp.
Cho đến khi ra cửa lớn thì cô mới tỉnh táo lại, hất bàn tay Cao Phong ra.
"Cao Phong! Mẹ tôi nói không sai mà, anh đúng là yêu tinh hại người!"
"Tôi sao lại có thể tin vào mấy lời nói nhảm của anh được, tự dưng lại đi ôm cái chuyện rắc rối này vào người. Lần này thì hay rồi, Kim Hồng Vũ vốn luôn nghĩ cách để đuổi tôi ra khỏi công ty, bây giờ thì tìm được cơ hội rồi!"
Kim Tuyết Mai phẫn hận nhìn Cao Phong, cho dù là các cược với Kim Hồng Vũ, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không có chút manh mối nào.
Thậm chí ngay cả địa chỉ công ty Phong Mai ở đâu, cô còn không biết.
"Em từng nói rằng không muốn tiếp tục bị bọn họ khinh thường nữa, muốn cho bọn họ thấy mình đã sai rồi. Bây giờ chẳng phải là cơ hội cho em chứng minh hay sao?" Cao Phong nhẹ nhàng trả lời.
"Ha ha, sau đó thì sao? Bây giờ có thể khoác lác, nhưng đến lúc đó tôi làm không được thì ngược lại càng bị bọn họ chê cười hơn!" Kim Tuyết Mai căm tức nhìn Cao Phong.
"Anh đã nói chỉ cần em muốn thì anh sẽ dâng lên cho em."
Nói xong, Cao Phong châm một điếu thuốc, lẳng lặng hút:
"Anh có một người bạn đang làm ở Phong Mai."
Kim Tuyết Mai sửng sốt, nhìn vẻ mặt Cao Phong trong làn khói mờ, nhất thời ngây cả người.
Ba năm, cô chưa từng một lần nhìn kỹ anh. Đây chính là lần đầu tiên.
"Bạn của anh? Anh còn có người bạn lợi hại như vậy?" Kim Tuyết Mai vẫn có chút nghi ngờ.
"Ngày mai em tới thì biết, lên xe đi." Cao Phong VỖ VỖ vào yên sau của xe điện.
Kim Tuyết Mai cũng không hỏi thêm nữa. Bây giờ mọi chuyện đã định, nói cái gì cũng muộn rồi, có được hay không thì cứ thử một chút xem sao.
Xe điện có chút cũ kỹ, nhưng dù sao Cao Phong đã lái nó ba năm, cũng chở Kim Tuyết Mai ba năm rồi.
Mỗi ngày Cao Phong đều sẽ đúng giờ ở chỗ này chờ Kim Tuyết Mai tan tầm, sau đó chở cô về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!