"Trương Hàn! Anh, anh quả nhiên chính là đồ ngu..." Hạ Vy vẻ mặt mờ mịt nhìn Trương Hàn.
"Không! Không phải tôi, các anh nhất định nhầm lẫn rồi, tôi không có nói bao cả quán bar!" Trương Hàn hoảng sợ, vội vàng hét vào micro.
Cả quán bar lập tức yên lặng.
Nam DJ trầm mặc một lúc, sau đó trầm giọng nói:
"Cậu Trương, trò đùa này thật không vui chút nào.."
"Tôi không có, tôi thực sự không có nhiều tiền như vậy! Tôi không có!" Trương Hàn hoang mang sợ hãi hét lên, sau đó vứt micro xuống chạy mất.
"Fuck! Giả vờ xong lại muốn chạy? Bắt nó lại cho tao!"
"Ngăn anh ta lại, ông đây vừa mới khui một chai Lafite năm một chín tám hai, anh ta chạy rồi ai thanh toán cho tao?"
"Lại dám bỡn cợt với quán bar Jazz chúng ta, hôm nay mày chạy không thoát đâu!"
Đột nhiên, trong quán bar trở nên hỗn loạn, Trương Hàn bị một đám người bao vây, sợ tới mức run rẩy.
Ngay cả Hạ Vy đang muốn lặng lẽ chuồn đi cũng bị ngăn lại.
"Không liên quan đến tôi, tôi không quen biết anh ta!" Hạ Vy vội vàng giải thích.
"Đừng nghe cô ta nói bậy, trước đó tôi thấy cô ta với Trương Hàn vô cùng thân mật, nhất định là cùng một nhóm."
"Đúng vậy, cô cho rằng cái túi nhựa nhãn hiệu gì đó, có thể giả vờ được sao? Đưa tiền ra đây!"
Trong quán bar Jazz vô cùng hỗn loạn.
Bên ngoài quán bar.
Vẻ mặt Kim Tuyết Mai kinh ngạc nhìn tất cả, hoàn toàn không thể hiểu được hoàn cảnh lúc này là sao.
"Đi thôi, chúng ta nên đi rồi." Cao Phong kéo Kim Tuyết Mai đi.
"Không được! Em nhất định phải cứu Hạ Vy ra ngoài!" Kim Tuyết Mai kiên định nói, sau đó liền muốn đi vào bên trong quán bar.
"Em có năng lực thanh toán toàn bộ chi phí của cả quán bar không?" Cao Phong nhìn Kim Tuyết Mai nói.
Em, không có...
"Vậy em vào trong đó làm gì, muốn cùng bạn thân của em đánh nhau sao, chuyện này chúng ta không quản được, đi thôi." Cao Phong xoay người rời đi.
Tự tạo nghiệt không thể sống, trong lòng Cao Phong không có bất cứ sự thương hại nào.
"Nhưng bọn họ không có tiền thanh toán, thì phải làm sao?" Kim Tuyết Mai vẫn rất lo lång.
"Không sao, bọn họ không phải rất hống hách sao, có thể gán nợ" Cao Phong sờ mũi.
Kim Tuyết Mai đứng nguyên tại chỗ hai phút, sau đó vẫn bị Cao Phong kéo đi.
Những chuyện này, cô thực sự không quản nổi.
Trên đường trở về, Kim Tuyết Mai nhíu mày nghĩ rất lâu, không nhịn được mà mở miệng.
"Cao Phong, anh nói thật với em đi, chuyện này có liên quan gì đến anh hay không?"
Cao Phong một tay cầm vô lăng, trầm mặc một lúc, khẽ gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!