Chương 25: (Vô Đề)

"Em thấy khá hơn chút nào chưa?" Cao Phong nhẹ nhàng hỏi.

"Không cần anh quan tâm!" Kim Tuyết Mai đưa lưng về phía Cao Phong, giọng điệu lạnh lùng nói.

Anh trầm mặc một chút rồi nói:

"Vậy em uống cái này trước đi."

Không uống! Kim Tuyết Mai vẫn cố chấp như cũ. Nước mà cũng rót lâu như vậy, cứ để cô đau chết luôn đi.

"Khụ, anh là rất lâu mới được đấy, nếu em không uống thì anh đổ đi nhé." Phía sau lại truyền tới lời nói đầy ý vị của anh.

Anh đổ đi!

Kim Tuyết Mai hờn dỗi nói.

Nhưng vừa dứt lời, cô đã ngửi thấy một mùi hương đặc trưng.

Mùi hương mang theo vị ngọt, còn cả mùi gừng thơm, hình như có cả một ít táo đỏ trong đó.

Kim Tuyết Mai chậm rãi hé mắt ra, nghiêng người nhìn phía sau lưng.

Chỉ thấy Cao Phong cười khanh khách đứng bên giường, trong tay bưng một bát sứ trắng nhìn cô.

Anh cầm cái gì đấy? Cô trừng mắt nhìn bát sứ, tò mò hỏi.

"Đây là bí quyết độc nhất vô nhị, nước gừng pha đường đỏ." Cao Phong cười rồi đặt bát sứ ở tủ cạnh giường.

Một bát nước nóng hổi, bên trong có mấy lát gừng mỏng, còn cả mấy miếng táo đỏ nổi trên mặt nước.

Khí nóng hóa thành sương trắng bay lên, truyền tới mùi thơm đặc biệt.

Không biết có phải là do khí nóng bay vào mắt cô làm cho nó trở nên hồng hồng không.

Đây là anh làm à? Kim Tuyết Mai trầm mặc một phút rồi mới ngẩng đầu nhìn Cao Phong.

Con mắt xinh đẹp lóe lên một tia dịu dàng cùng vô cùng cảm động.

"Ừm, nhịn một lúc chắc lo lắm nhỉ?" Cao Phong không giải thích mà hỏi.

"Không có, không có..." Kim Tuyết Mai cảm động, còn có một chút hổ thẹn trong lòng.

Vừa rồi cô đã trách oan Cao Phong, cô còn cho là anh đi làm việc của anh, thì ra là đi làm cái này cho cô.

"Nhanh uống lúc còn nóng đi. Đúng rồi, đặt cái này lên bụng cho ấm." Cao Phong lại lấy ra một túi chườm nóng, nhiệt độ vừa đủ.

Cô không tiếp tục chống đối anh nữa mà nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cầm bát sứ lên, đưa đến bên miệng uống.

Lách tách lách tách Nước mặt rơi xuống, nhỏ vào trong bát. Cô hít mũi một cái, uống từng ngụm nhỏ.

Nước đường đỏ hơi nóng đi vào trong miệng, chảy tới toàn thân, sưởi ấm cơ thể cô, cũng sưởi ấm cả trái tim cô.

Kim Tuyết Mai dùng hai tay cầm bát, giống như là đang cầm một món bảo vật hiếm có, giống như là món ngon tuyệt vời trên đời, một giọt dư thừa cũng không đọng lại.

Còn Cao Phong thì cứ lẳng lặng chờ cô uống xong rồi mang bát đến phòng bếp rửa sạch.

Đỡ hơn chưa? Cao Phong lại đi vào hỏi.

Đỡ hơn nhiều rồi. Kim Tuyết Mai gật đầu, nhìn Cao Phong muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, sau đó lắng lặng nằm xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!